Chương 9
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Khinh Hoài, Nguyễn Kiều nhét chiếc túi gấm vào tay anh ta: “Này, bùa hộ mệnh. Dạo này anh phải mang theo bên mình, ra ngoài tuyệt đối không được làm mất. Đợi tai hoạ qua đi, anh muốn làm gì thì làm.”
Kỷ Khinh Hoài cúi đầu nhìn thứ trong tay, đột nhiên muộn màng nhận ra, Nguyễn Kiều có vẻ như không phải đang nói đùa.
Cho dù là xem phong thuỷ trong văn phòng hay cái gọi là bùa hộ mệnh, đều liên quan đến thiên sư mà cô nhắc đến.
Không hiểu sao, trong lòng Kỷ Khinh Hoài lại nảy sinh một suy nghĩ “có lẽ có thể tin Nguyễn Kiều.”
Anh ta bỏ bùa hộ mệnh vào túi, nói một tiếng cảm ơn.
Nguyễn Kiều gật đầu lia lịa, nhìn anh ta đầy mong đợi.
Kỷ Khinh Hoài: “?”
Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, đưa tay ra: “Trả tiền đi, ba nghìn tệ.”
Kỷ Khinh Hoài: “…”
Chiếc bùa hộ mệnh vừa nhét vào túi đã nhanh như chớp bị ném trở lại tay Nguyễn Kiều.
Giống như một củ khoai lang nóng hổi.
Vừa rồi Kỷ Khinh Hoài mới tự thuyết phục mình rằng Nguyễn Kiều có lẽ thực sự hiểu biết về phong thuỷ, thì ngay sau đó đã dán mấy chữ “cô ấy hiểu là lừa tiền” lên trán Nguyễn Kiều.
Sau khi ném bùa hộ mệnh vào lòng Nguyễn Kiều, hai người nhìn nhau, không nói nên lời.
Cuối cùng Nguyễn Kiều là người phản ứng trước, trên mặt cô lộ ra vẻ ngoài ý muốn, sau đó bất lực thở dài: “Vậy thu anh một nửa, anh thấy thế nào? Có đủ hời không?”
Kỷ Khinh Hoài: “…”
Im lặng ba giây, Kỷ Khinh Hoài nghiêm mặt nhìn cô: “Nếu cô muốn vay tôi ba nghìn tệ, tôi không cần cô trả lại, coi như cho cô. Nhưng cô bảo tôi bỏ ra ba nghìn mua cái bùa hộ mệnh gì đó, tôi thấy cô đang coi tôi như thằng ngốc. Tôi không thể mắc bẫy này.”
Nguyễn Kiều: “?”
Nguyễn Kiều nghiêm túc nhìn Kỷ Khinh Hoài một lúc, ánh mắt người đàn ông nghiêm nghị, có thể thấy anh ta thực sự không đùa.
Nguyễn Kiều cũng không ngờ suy nghĩ của Kỷ Khinh Hoài lại kỳ lạ như vậy, nhưng nghĩ lại thì có lẽ đây chính là tâm lý “tôi có thể bỏ ra một nghìn tệ để mua quần áo nhưng tuyệt đối không thể chịu được mười tệ tiền phí vận chuyển.”
Được rồi, có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Vì vậy, Nguyễn Kiều lại nhét bùa hộ mệnh vào lòng anh ta, vô cùng hào phóng: “Thôi, nể tình anh đã từng chăm sóc tôi như vậy, tặng anh luôn.”
Tiếp đó lại nói: “Nhưng tặng anh là tặng anh, anh cũng không được coi như rác mà vứt vào thùng rác đâu nhé. Mang theo bên mình biết chưa? Tôi không muốn vừa mới tìm được một ông chủ, quay đầu lại thì ông chủ đã không còn.”
Kỷ Khinh Hoài chỉ ngẩn ra một giây rồi phản ứng lại, theo lời Nguyễn Kiều nói, nếu anh ta so đo một chút, sẽ thấy Nguyễn Kiều đang nguyền rủa anh ta.
Nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của Nguyễn Kiều, trong lòng Kỷ Khinh Hoài chỉ còn một suy nghĩ…
Bùa hộ mệnh ba nghìn tệ, tặng miễn phí cho anh ta, anh ta lời rồi.
Bị những suy nghĩ kỳ quái này vây quanh, khóe mắt Kỷ Khinh Hoài giật dữ dội hơn.
Thực ra trong giới của họ vẫn khá mê tín phong thủy.
Theo anh ta biết, không ít ngôi sao trong giới cũng hợp tác với một số “đại sư”, hỏi về sự nghiệp, hỏi về vận đào hoa, đủ thứ.
Nhưng Kỷ Khinh Hoài là một cao tài sinh* tốt nghiệp trường danh tiếng, vẫn luôn coi thường những thứ này.
*高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.
Lúc này…
Kỷ Khinh Hoài suy nghĩ hồi lâu, nhìn đôi mắt sáng hơn cả sao trời của Nguyễn Kiều, hỏi: “Cô chắc chắn là cô nghiêm túc chứ?”
Nguyễn Kiều xòe tay, đôi tay cô rất đẹp, năm ngón thon thả, da lại trắng, ánh nắng chiếu vào từ bên cạnh rơi trên tay cô như một đàn tinh linh ánh sáng đang nhảy múa. Ánh mắt Kỷ Khinh Hoài rời khỏi đôi tay, nhìn lại đôi mắt Nguyễn Kiều, thấy Nguyễn Kiều gật đầu.
Giọng cô có chút tùy ý: “Dù sao anh mang theo cũng không thiệt. Còn về cách bài trí đồ vật trong phòng làm việc, cũng không tốn bao nhiêu tiền, thà tin là có còn hơn không tin.”
“Được.”
Lần này, Kỷ Khinh Hoài trả lời rất nhanh.
…
Gần đến trưa, ánh nắng bên ngoài càng chói chang.
Mùa hè ở Yên Kinh nóng như lò hấp, hơi nóng bao trùm toàn thân khó chịu vô cùng.
Kỷ Khinh Hoài đưa Nguyễn Kiều ra khỏi tòa nhà văn phòng rồi trực tiếp lái xe đưa cô đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm.
Nhà hàng được chọn là một nhà hàng tương đối cao cấp, với giá trị tài sản hiện tại của Nguyễn Kiều mà nói, nếu đem cô bán đi thì cũng không đủ tiền trả một bữa ăn ở nhà hàng này.
Kỷ Khinh Hoài liếc nhìn Nguyễn Kiều, biểu cảm của cô gái nhỏ vô cùng sinh động, ánh mắt liếc khắp nơi trong nhà hàng, trên mặt lộ rõ vẻ vui vẻ.
Mặc dù không còn nhà, nhưng Kỷ Khinh Hoài thấy Nguyễn Kiều như vậy càng giống một cô gái hai mươi tuổi hơn.
Rất tốt.
Nhưng Kỷ Khinh Hoài cũng không định an ủi Nguyễn Kiều, anh ta không phải kiểu người ôn hòa, không nói ra được lời hay, dứt khoát không nói, chỉ làm.
Kỷ Khinh Hoài đưa Nguyễn Kiều lên tầng hai, chân trước vừa bước vào cửa phòng riêng, anh ta đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Nhưng không phải gọi anh ta, mà là gọi Nguyễn Kiều.
Một câu “Kiều Kiều” quen thuộc phát ra từ miệng người khác, Nguyễn Kiều vô thức quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mặc một bộ vest cao cấp màu xám khói, tôn lên dáng người cao lớn thon dài.
Khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ kinh ngạc, Nguyễn Kiều nhìn anh ta chớp chớp mắt…
Người này là ai vậy?
Cô không có ký ức của nguyên chủ, vừa đến đây đã bị sự thật bi thảm là toàn bộ gia sản chỉ có 200 tệ kích thích đến mức chỉ muốn kiếm tiền điên cuồng, đến nỗi căn bản không có thời gian tìm hiểu về những người xung quanh Nguyễn Kiều.