Chương 8
Là thật sự có nạn đổ máu.
Hơn nữa nạn đổ máu này hoàn toàn khác với nạn đổ máu của Lưu Bình Nguyên.
Hắn ta chỉ bị cô ném một hòn đá, còn Kỷ Khinh Hoài thì đủ để mất mạng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Nguyễn Kiều đột nhiên hiểu ra tại sao trong nguyên tác “Thiên kim thật đã trở về” lại không có đoạn nào miêu tả về Kỷ Khinh Hoài.
Vài ngày sau, Kỷ Khinh Hoài gọi điện cho Nguyễn Kiều hỏi cô có muốn đến studio mới xem không.
Nói thật thì Kỷ Khinh Hoài vẫn không tin lời Nguyễn Kiều nói là có thể xem phong thuỷ, anh ta chỉ nghe nói mấy ngày nay Nguyễn Kiều đều ở nhà Lâm Vũ Tuyên, lại sợ cô gái này vẫn chưa hết kích thích lại làm ra hành động không thể cứu vãn, nên cố ý để Nguyễn Kiều ra ngoài giải khuây.
Chỉ có vậy thôi.
Ít nhiều Nguyễn Kiều cũng đoán được ý định của anh ta, cũng không nói gì nhiều, hỏi địa chỉ rồi thong thả đi tàu điện ngầm đến đó.
Vị trí studio của Kỷ Khinh Hoài khá tốt, những năm gần đây anh ta đã tiết kiệm được khá nhiều tiền, lại nghe nói điều kiện gia đình cũng không tệ, lúc này lại chọn một tầng lầu ở gần trung tâm thành phố.
Nguyễn Kiều đứng trước tòa nhà ngẩng đầu lên, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, chiếc khẩu trang màu đen làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, chỉ đứng đó thôi cũng có thể thu hút vô số ánh nhìn.
Nhưng ở đây chủ yếu là dân công sở, mọi người đều bận rộn đến mức muốn chết, vội vã đi qua liếc Nguyễn Kiều một cái, trong lòng cảm thán một câu “cô gái này tháo khẩu trang ra chắc sẽ rất xinh đẹp” rồi lại cúi đầu tiếp tục đi.
Kỷ Khinh Hoài đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều, đưa cô lên thang máy, giải thích: “Đây là địa bàn của nhà họ Hoắc, tiền thuê studio của tôi nhờ vào việc nịnh nọt mà được giảm giá không ít, nếu không thì bán tôi đi cũng không đủ tiền thuê.”
Nguyễn Kiều nghe thấy chữ “Hoắc” này, liền thấy đau răng.
Vài ngày trước, Hoắc Minh Trạch vẫn là vị hôn phu của nguyên chủ, chỉ là khi Nguyễn Phỉ xuất hiện, vị hôn thê của Hoắc Minh Trạch đương nhiên phải do tiểu thư thật sự của nhà họ Nguyễn tiếp nhận.
Cô cười ngượng ngùng, cười trừ nói: “Không ngờ anh và Hoắc Minh Trạch lại có quan hệ tốt như vậy.”
Kỷ Khinh Hoài lập tức nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nhưng anh ta cũng có thể hiểu được.
“Cô nghĩ nhiều rồi, mặc dù tôi làm quản lý ở công ty của Hoắc Minh Trạch, nhưng tôi không quen anh ta.” Kỷ Khinh Hoài giải thích: “Tôi là bạn với Trình Huyền.”
Nguyễn Kiều cố gắng nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nhớ ra Trình Huyền là ai.
Trình Huyền là cậu của Hoắc Minh Trạch, nhưng Trình Huyền chỉ hơn Hoắc Minh Trạch vài tuổi mà thôi.
“Hơn nữa, toà nhà này là của Hoắc Nam Châu.”
Ồ.
Cô biết Hoắc Nam Châu.
Đây là chú của Hoắc Minh Trạch, người thừa kế chính thức của nhà họ Hứa, là anh em họ với Trình Huyền, năm nay chưa đến ba mươi tuổi.
Nguyễn Kiều khen ngợi Kỷ Khinh Hoài: “Không ngờ quan hệ của anh lại lợi hại như vậy, anh Kỷ thật lợi hại.”
Kỷ Khinh Hoài: “…”
Anh ta vẫn không thể chấp nhận được sự thay đổi của Nguyễn Kiều.
Kỷ Khinh Hoài liền ngậm mồm không nói gì nữa, anh ta đã giải thích nhiều như vậy với Nguyễn Kiều nhưng cũng chỉ biết Nguyễn Kiều và Hoắc Minh Trạch có quan hệ, nên hy vọng Nguyễn Kiều đừng nghĩ nhiều.
Dù sao Hoắc Minh Trạch và Hoắc Nam Châu vẫn cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.
Hai người nhanh chóng đi đến tầng mười sáu của Kỷ Khinh Hoài, thực ra mọi thứ ở đây đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ còn chờ người vào làm việc.
Kỷ Khinh Hoài giới thiệu cho Nguyễn Kiều mục đích sử dụng của một số phòng, lại chỉ vào phòng làm việc rộng rãi nhất bên cạnh: “Đây là phòng của tôi, lúc đó cô làm trợ lý cho tôi, chỉ cần đặt một cái bàn nhỏ vào là được.”
Nguyễn Kiều ừ ừ hai tiếng, nhưng tầm mắt đã không ngừng chú ý đến các loại đồ đạc trong nhà.
Kỷ Khinh Hoài thấy cô xem rất nghiêm túc, có vẻ có dáng dấp của một bậc thầy phong thuỷ, từ từ nhướng mày, hỏi: “Có nhìn ra được gì không?”
Nguyễn Kiều quay đầu nhìn anh ta, chỉ vào bàn làm việc và cửa sổ sau lưng anh ta: “Có nghe câu này chưa, ‘Phía sau có một cửa sổ, quý nhân chạy mất dép’, bàn làm việc của anh không được đối diện với cửa sổ. Trong phong thuỷ học gọi là phía sau không có chỗ dựa, là không tốt.”
Kỷ Khinh Hoài: “…”
Nguyễn Kiều dẫn anh ta ra khỏi văn phòng, nơi rộng lớn này là nơi làm việc của nhân viên, trên đầu treo xà ngang, cô lại nhắc nhở: “Dời hết một dãy bàn làm việc ở đây về phía sau một chút, không được sắp xếp ngay dưới xà ngang, xà ngang đè lên sẽ ảnh hưởng đến áp lực và sức khoẻ của nhân viên, không tốt.”
Kỷ Khinh Hoài: “…”
“Còn những chậu cây cảnh này nữa, cây lá nhỏ thì đổi hết thành cây lá to, lá to có thể chặn tà.”
Kỷ Khinh Hoài: “…”
Nguyễn Kiều lải nhải nói mãi, quay đầu lại thấy Kỷ Khinh Hoài mặt không biểu cảm nhìn mình, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Cô lập tức cau mày, khó chịu hỏi: “Tôi nói nhiều như vậy mà anh có nhớ không? Tôi không đùa với anh đâu, nghiêm túc đấy. Anh sửa lại hết những gì tôi nói, đảm bảo sau này anh sẽ thành ông chủ lớn.”
Kỷ Khinh Hoài không biết Nguyễn Kiều có phải nói bậy không, nhưng khi cô nói về những thứ này, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, đôi mắt cô toát lên sự tự tin hoàn toàn không giống như đang nói dối. Kỷ Khinh Hoài quen biết Nguyễn Kiều lâu như vậy, chưa từng thấy Nguyễn Kiều như thế này bao giờ.
Thật đặc biệt.
Anh ta mím môi, hỏi cô: “Cô nghiêm túc sao?”
Nguyễn Kiều trợn mắt: “Anh nghĩ tôi đang nói nhảm à?”
Nói rồi lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy từ trong chiếc túi xách mang theo bên mình một chiếc túi gấm màu đỏ nhạt.
Chiếc túi gấm chỉ to bằng hai ngón tay cái, nhưng hoa văn thêu bên ngoài thì rất tinh xảo.