Chương 128

Trần Bình Vũ đã sớm phát hiện ánh mắt của thê tử vẫn luôn lưu luyến ở trên người ông ta, dường như có điều gì muốn nói.

Nhưng Lưu thị có chuyện gì muốn nói với ông ta?

Trở lại phủ, ông ta vốn dĩ chuẩn bị đi đến Lâm Bích Hiên, lại không ngờ Phỉ Thúy tới gặp ông ta, nói rằng Nhị phu nhân tìm hắn có chuyện muốn nói.

Đi tới Vân Hà viện, Trần Bình Vũ vẫn luôn chờ Nhị phu nhân nói chuyện, nhưng bà ta không những không nói bất kỳ lời nào, mà còn để nha hoàn hầu hạ bà ta tắm rửa thay quần áo.

Trong lòng ông ta thầm nghĩ chẳng lẽ đây lại là một chiêu trò mới nào đó, nhưng mà gần đây ông ta cũng không có nạp thêm di nương nào bên người, hậu viện của nhị phòng vẫn luôn vô cùng an tĩnh, cũng không có người có thể cùng bà ta tranh giành ganh đua hay vượt mặt Nhị phu nhân bà ta, rốt cuộc bà ta đang định gây thêm chuyện gì?

Rốt cuộc bây giờ cũng đã lớn tuổi, nếu như là Trần Bình Vũ trước kia cũng sẽ không kiên nhẫn được như thế này, nhưng hiện tại ông ta lại có kiên nhẫn, muốn nhìn xem rốt cuộc thì bà ta đang tính toán làm ra chuyện xấu gì.

Nhị phu nhân thật sự cảm thấy vô cùng khẩn trương, trong lòng bà ta đã nghĩ tới nghĩ lui cân nhắc hồi lâu, cũng chưa tìm được lý do hợp lý nhất để thoái thác.

Nếu như tránh nặng tìm nhẹ, đến lúc đó xuất hiện chỗ hở nào, Nhị phu nhân biết được tính tình của trượng phu, ông ta chính là loại người ăn mềm không ăn cứng, nếu như ngươi nói chuyện đàng hoàng với ông ta thì không sao, nhưng nếu như ngươi để ông ta phát hiện ra rằng ngươi lừa ông ta điều gì đó, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho bà ta được như ý muốn.

Chỉ có thể ăn ngay nói thật, nhưng nên ăn ngay nói thật như thế nào, nói thật đến mức độ nào?

Chờ Nhị phu nhân từ trong phòng đi ra, Trần Bình Vũ đã muốn rời đi rồi, bà ta vội vàng tiến lên giữ chặt ông ta.

“Lão gia khoan đừng đi đã, thiếp thân thực sự có chuyện muốn nói với lão gia. Nếu không thì lão gia đi tắm rửa trước đi, sau đó chúng ta vào trong buồng nói chuyện?”

Trần Bình Vũ nhíu mày nhìn bà ta một cái, gỡ tay mình ra khỏi tay của bà ta, trong mắt để lộ ra khoảng cách.

“Nói ở chỗ này luôn đi.”

Trong lòng Nhị phu nhân đau nhói, ông ta luôn như vậy, nhưng bà ta cũng quen rồi, loại bỏ những suy nghĩ lung tung để đem sự tình nói đại khái một lượt.

Đương nhiên là bà ta sẽ không nhắc lại chuyện lúc trước kia, chỉ nói là Hoàng Hậu trong lúc vô tình phát hiện Bạch Thuật sai Phú Hạ nhờ người mang đồ ra khỏi cung, nhận ra đó là đồ vật của Thập muội muội. Về sau Bạch Thuật chịu không nổi sự ép hỏi của nàng ta, nên đã khai ra sự thật, nói ra thân phận thật sự của Tô Quý phi.

Trần Bình Vũ có chút kinh ngạc, cũng có chút tỉnh ngộ.

Hành động của ông ta quả thật trước nay đều không quá cẩn thận, che giấu được người ngoài, nhưng chưa chắc có thể che giấu được người trong nhà, đặc biệt còn là Hoàng Hậu, nhưng mà cho dù có như thế nào ông ta cũng cảm thấy việc này cũng không có cái gì quan trọng đến nỗi không thể để cho người khác biết.

Ông ta không nói rằng chính mình đã có tính toán, cũng không nói rằng chuyện này không thể để người khác biết.

Nhị phu nhân giả làm bộ dạng cảm thán: “Thiếp còn tưởng rằng chuyện năm đó đã xảy ra như vậy rồi, thập nha đầu có thể đã… Thế nhưng ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới nàng lại may mắn như vậy.”

Trần Bình Vũ nhìn bà ta một cái, không biết vì sao lại có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Có lẽ bởi vì hắn đã quá mức tự trách, có lẽ sự việc xảy ra mười mấy năm trước người khác có thể đã quên mất, hắn lại là cảm thấy vô cùng rõ ràng, chỉ cần nhớ tới cũng đã có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, nhưng lại không thể khống chế được suy nghĩ của ản thân, cứ mãi nhớ đến.

Ông ta không hề quên rằng năm đó bà ta không thích Đan Nhi nhiều như thế nào, dùng bao nhiêu chiêu trò để đấu với Đan Nhi, tuy sau này có an phận, nhưng lại có cảm giác giả tạo, cho nên Trần Bình Vũ vẫn luôn cảm thấy sự an phận của bà ta là có chủ đích.

Lúc ấy, ông ta còn trẻ tuổi, không nhìn thấu được những điều sâu xa trong đó, chỉ cảm thấy phu nhân cuối cùng cũng học được nhân cách rộng lượng, nhưng sau đó bởi vì sự việc kia, bởi vì ông ta không thể kiềm chế mà tự tra tấn bản thân nghĩ về những ký ức đó, cho nên ký ức về chuyện đó càng ngày càng rõ ràng, trước kia có vài chỗ không hiểu, sau này cũng chậm rãi hiểu rõ.

Nhưng lúc này tuổi cũng đã lớn, con trai con gái cũng đã lớn hết rồi, đã thành hôn sinh con, bọn họ đều là tổ phụ tổ mẫu, ông ta cũng không thể bời vì không thích bà ta mà hưu bà ta được, cho nên cuộc sống cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy.

Hiện tại, người này không những chỉ ghét Đan Nhi mà còn ghét đến mức con của nàng cũng không buông tha nổi, khiến ông ta phải cảm thán.

Nhị phu nhân cũng không phát hiện rằng trong mắt của Trần Bình Vũ mang theo ý lạnh, vẫn như cũ đắm chìm ở trong cảm xúc của bản thân. Cảm thán vài câu, bởi vậy bà ta cũng kể ra rằng sau khi Hoàng Hậu biết được thì tâm tình đã phức tạp như thế nào, còn có vào lúc này, nàng ta không biết phải đối đầu với nhau ra sao.

Thậm chí bà ta còn nói ra lời hứa hẹn của Hoàng Hậu, nếu như Đại hoàng tử có thể được phong thành Thái Tử, nàng ta về sau nhất định sẽ đối xử tử tế với đứa con riêng này của muội muội, dù sao thì năm đó Hoàng Hậu cũng vô cùng thích Thập muội muội.

Vì thế, Nhị phu nhân không hề ngần ngại mà kể ra hết từ ví dụ này đến ví dụ khác, còn nhắc đến sự việc những năm trước, nói đến mức vô cùng cảm động.

Bà ta đâu biết được rằng bộ mặt thật của bà ta đã sớm bị người khác thấy rõ, cho dù sự tình đã xảy ra cách đây rất nhiều năm, nhưng nó không được kể ra bởi vì sự việc này không những liên lụy đến lão phu nhân mà còn Tam phu nhân nữa, bởi vì nể mặt mũi lẫn nhau và mặt mũi của con cái, không có nghĩa rằng Trần Bình Vũ là một tên ngốc.

Cho nên điều mà bà ta cảm thấy vô cùng xúc động, ở trong mắt ông ta tất cả đều trở nên vô cùng giả tạo và dối trá.

Trần Bình Vũ xem như là nam nhân duy nhất ngoại lệ của nội phòng Trần gia, ông ta trời sinh vốn có tính khinh thường tục vật, đối với việc làm quan cũng không có dã tâm gì quá lớn, trong xương cốt của ông ta ngược lại lại có vài phần thư sinh, nói cách khác chính là trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Sự việc khiến ông ta nghẹn ở trong lòng nhiều năm, có thể nhịn xuống được như vậy, tất cả đều là vì mặt mũi của Trần gia, lấy đại cục làm trọng, thậm chí ông ta còn phải dùng toàn bộ sức lực để nhẫn nại, để không chú ý tới.

Bởi vì sức nặng của sự nhẫn nại và sự thờ ơ này quá lớn, càng tăng thêm khúc mắc cho ông ta, khiến sự kiện kia đối với ông ta vẫn luôn không thể nguôi ngoai, thế cho nên ông ta dùng hai mươi năm ròng rã để nhung nhớ, hoài niệm nữ nhân kia, muốn dùng những ký ức đẹp đẽ để có thể gạt đi những tự trách trong lòng, không ngờ rằng làm như vậy là hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn khiến ông ta càng không thể quên được Đan Nhi, không thể quên được hết thảy mọi chuyện.

Mọi chuyện cứ như một cơn đại hồng thủy đang mặc sức phun trào, sự nhẫn nại trong lòng ông ta giống như con đê đang không ngừng gia cố nhưng lại đầy rẫy nguy cơ, hiện tại bởi vì dáng vẻ dối trá và làm ra vẻ của Nhị phu nhân, khiến cho cái đê này nhanh chóng sụp đổ, hồng thủy cũng muốn trào ra.

“Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Lời nói của Nhị phu nhân bị cắt ngang, khiến cho những cảm xúc và nỗi xúc động của bà ta vốn đã ấp ủ tốt trong tức khắc không thể bộc lộ ra ngoài, nhất thời có chút đình trệ.

“Trong lòng Hoàng Hậu vô cùng lo lắng, sợ rằng vào thời điểm mấu chốt để lập Thái Tử, thân phận của Tô Quý phi được đưa ra ngoài ánh sáng, sẽ gây trở ngại cho việc lập Thái Tử của Đạt Nhi, cho nên…”

“Cho nên ngươi hôm nay nói nhiều như vậy, chính là muốn nói cho ta rằng, đừng để thân phận của Viên Nhi lộ ra cho người khác biết?”

Nhị phu nhân không trả lời thẳng vấn đề, nhưng lại trả lời lòng vòng: “Hoàng Hậu bây giờ cũng vô cùng khó xử, bệ hạ vốn dĩ không thích nàng, chỉ sủng ái Tô Quý phi, lúc này nếu như sự tình bị người khác biết được, khả năng bệ hạ lập Đạt Nhi làm Thái Tử sẽ càng thấp, Hoàng Hậu chỉ có thể nương tựa vào một mình Đạt Nhi, nhưng Tô Quý phi thì khác, nàng không chỉ có sủng ái, mà còn có hai nhi tử…”

“Bệ hạ vì sao không thích Hoàng Hậu, chẳng lẽ trong lòng Hoàng Hậu còn không biết tại sao sao?”

Nhị phu nhân sửng sốt, nhìn về phía đôi mắt đang nhiễm ý lạnh của trượng phu.

Có một số việc có thể giấu giếm được người khác, nhưng sao có thể giấu giếm người một nhà được, đặc biệt người đó còn là phụ mẫu thân sinh, trong cung một ít nhân thủ đa số đều là Trần Bình Vũ thông qua Trần gia đưa đến tay Trần Hoàng Hậu, dù sao thì việc tư mật như thế này cũng không thích hợp để người khác nói tới nói lui, tuy là trưởng bối, nhưng dù sao thì nam nữ cũng khác biệt, vẫn là phụ thân thân sinh càng thích hợp hơn một tí.

Cho nên lúc ấy khi Trần Hoàng Hậu mới vừa vào Đông Cung, đã làm việc gì, vì sao lại mất đi một ít nhân thủ, Trần Bình Vũ cho dù không biết được tường tận, cũng biết được đại khái.

Lúc ấy ông ta cũng đã nói với Lưu thị như thế nào?

Nói rằng với thân phận thái tử phi lúc này, không ai có thể vượt mặt được nàng ta, việc cấp bách bây giờ là Đông Cung cần phải có con nối dõi, như vậy địa vị của Thái Tử mới được củng cố, đừng để cho thái tử phi đem tình cảm phu thê mang ra dùng sạch.

Nhưng mà Lưu thị đã làm như thế nào?

Cho dù Trần Bình Vũ không nhìn thấy được toàn bộ quá trình, cũng biết bà ta sẽ nói với thái tử phi ra sao, sẽ đưa cho nàng ta những ý kiến gì. Bởi vì bà ta đã từng ở trước mặt ông ta lòng đầy căm phẫn mà nói rằng, nữ nhân không có đích trưởng tử, thì địa vị sẽ không vững chắc đến mức nào.

Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể thương lượng với đại ca, sau đó để cho đại tẩu vào cung, tính cách của đại tẩu cẩn trọng, cũng có thể dạy thêm cho thái tử phi một ít đạo lý. Nhưng bởi vì việc này, nên ở trong phủ bà ta đã nhiều lần gây chuyện nhắm vào đại tẩu, vì thế trong lòng đại tẩu cũng thấy oán trách, cuối cùng buông tay mặc kệ.

Bà ta chính là một người đàn bà ngu ngốc, ngu đến mức không biết được điều đó!

Nhị phu nhân bị ánh nhìn của trượng phu khiến cho bà ta cảm thấy lạnh thấu xương, bà ta không tự giác được mà lẩm bẩm: “Cho dù lão gia không suy nghĩ cho nữ nhi, chẳng lẽ không nghĩ đến nhi tử sao?”

Đúng vậy, nhi tử.

Nếu bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến Hoàng Hậu và chuyện lập Thái Tử, trưởng tử và con thứ thì nên xử lý như thế nào, Hoàng Hậu nên xử lý ra sao, điều này chẳng lẽ còn phải để phụ thân lo lắng và đứng ra sắp xếp sao.

Không thể thay đổi bất kỳ chuyện gì vì sẽ ảnh hưởng đến đại cục.

Cho nên ông ta chỉ có thể nhịn xuống thêm một lần nữa.

Chính là vào lúc ông ta đang phải nhịn nhục, lại có chút người tự cho là thông minh cố tình tới thử ông ta.

“Biết điều mà kiềm chế lại, đừng có nháo nữa, bằng không ta không cam đoan ta có thể giấu giếm được chuyện này đâu.” Nói xong, Trần Bình Vũ lập tức phất tay áo bỏ đi.

Nhị phu nhân nhìn bóng dáng của ông ta, buồn vui lẫn lộn.

Buồn vì thái độ lạnh lùng của ông ta, mừng bởi vì ông ta đã đồng ý rồi?

Tất cả những gì đã xảy ra ở Trần gia, đương nhiên là Bàn Nhi không hề biết được.

Uyển Chu và Tông Kiềm khi biết được mình còn có cữu cữu, lập tức quấn lấy nàng hỏi rất nhiều chuyện về Tô Hải.

Nhưng nàng nên nói như thế nào đây?

Nói thật ra người cữu cữu này chính là cữu cữu mà các ngươi chiếm hời mà có, nàng và vị cữu cữu này cũng không quá thân thiết, chính xác mà nói còn có hơi đối chọi gay gắt. Lúc nhỏ còn ổn, sau khi lớn lên nàng lại có chút nhìn không quen một ít thói hư tật xấu của Tô Hải, hơn nữa cũng ít có cơ hội gặp mặt, cho nên mỗi khi hiếm hoi lắm mới gặp mặt được, nàng sẽ luôn đâm chọt hắn ta, cho nên lần nào gặp cũng không hề vui vẻ gì?

Bàn Nhi chỉ có thể lựa một ít chuyện lúc nhỏ để kể.

Như là nương của các ngươi khi còn nhỏ đã có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, là tiểu mỹ nhân nổi tiếng gần xa, luôn sẽ có một ít tiểu tử thối thích tìm tới nương để chọc ghẹo, cữu cữu của các ngươi luôn giúp nương đánh trả.

Trong đầu Uyển Chu và Tông Kiềm lập tức xuất hiện một số hình ảnh của một tiểu cô nương đang mặc váy đứng ở một bên, giữa sân là hai tiểu tử đang đánh nhau, đánh đến mức bụi đất bay tứ tung, tiểu cô nương sợ tới mức run bần bật, tuy rằng trên mặt của tên tiểu tử giành chiến thắng có vài vết thương, nhưng lại cười vô cùng đắc ý.

Còn kể rằng, trước kia gia cảnh của Tô gia không được tốt, không mua nổi kẹo mạch nha để làm điểm tâm, mỗi lần ông ngoại của các ngươi lấy trộm mấy văn tiền, đều dùng tất cả để mua kẹo cho nương ăn. Cữu cữu của các ngươi không được ăn, ông ngoại nói tiểu tử chẳng lẽ còn so đo với nữ nhi hay sao.

Sau đó hai đứa nhóc sẽ lập tức cãi nhau, nhưng chỉ cần quay đầu lại là có thể làm hòa. Có lần không biết cữu cữu của các ngươi kiếm được kẹo từ chỗ nào, đem khoe khoang trước mặt nương, nhưng hắn ta cũng đều sẽ nhịn đau mà bẻ một khối lớn chia cho nương.

Những chuyện như vậy có rất nhiều, cũng vì vậy hình tượng cữu cữu trong lòng Uyển Chu và Tông Kiềm càng ngày càng rõ ràng.

Thậm chí Tông Kiềm còn nói với Uyển Chu rằng, chờ hắn lớn hơn một tí, nếu có tiểu tử thối nào bắt nạt đại tỷ, đệ cũng sẽ giúp tỷ đánh nhau với tên đó.

Uyển Chu xuỳ một cái, nói rằng thằng bé còn không lợi hại bằng cô bé, chính cô bé cũng đủ sức để đánh trả rồi. Tỷ đệ hai người cãi nhau một trận, sau đó lại lập tức làm hòa.

Bàn Nhi vất vả ra sức suy nghĩ ra 'chuyện của cữu cữu' để kể cho bọn họ, hiển nhiên cũng nhớ lại vài chuyện, thật ra Tô Hải đối xử với nàng cũng không tệ lắm, vì sao sau khi nàng đã hiểu chuyện lại luôn nhắm vào hắn ta?

Có lẽ bởi vì nàng là nữ hài duy nhất trong nhà, khi đó lại bị nương gửi cho người khác nuôi, trong lòng cảm thấy vô cùng áp lực và khó chịu, cảm thấy những chuyện không tốt đều đổ lên đầu nữ hài là nàng. Tô Giang lại lớn hơn ràng rất nhiều tuổi, từ nhỏ hai người đã không quá thân thiết, ngược lại quan hệ với Tô Hải bởi vì tuổi gần gần nhau mà thân thiết nhiều hơn.

Tô Hải thường xuyên đến thăm nàng, còn thường xuyên mang cho nàng vài món đồ vật gì đó, nhưng nàng lại cảm thấy đó là bồi thường mà người trong nhà dành cho nàng, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, vì thế Tô Hải phải đứng mũi chịu sào.

Nhớ lại chuyện cũ, luôn sẽ làm cho người ta thổn thức không thôi, Bàn Nhi cũng không nhớ về những chuyện này quá nhiều.

Rất nhanh đã đến ngày vinh danh.

Làm dân chúng ở dưới chân thiên tử, trước nay đều vô cùng nhanh nhạy với tin tức, cho nên việc chiến sự ở biên quan đang gặp khó khăn, được lưu truyền vô cùng rộng rãi khắp phố phường.

Lúc này đương nhiên cần phải ổn định được lòng dân, vì vậy trận vinh danh lần này được tổ chức vô cùng lớn.

Bàn Nhi ở trong thâm cung, đương nhiên là không được xem những chuyện này, nhưng mà Uyển Chu và Tông Kiềm quậy phá muốn được xem, bị Bàn Nhi từ chối, nói rằng lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người, sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.

Tỷ đệ hai người bọn họ không còn cách nào, chỉ có thể đợi đến lúc Tô Hải tiến cung sau khi tham dự lễ vinh danh, lúc đó sẽ chặn đường của hắn ta.

“Ngài là cữu cữu sao?”

Uyển Chu nhìn nam tử cao to ngăm đen trước mắt, không thể nào liên tưởng được đến cữu cữu trong tưởng tượng.

Tô Hải đột nhiên bị hai đứa nhỏ này chặn đường, hắn ta gãi gãi ót, thấy quần áo của hai đứa nhỏ này lộng lẫy, hiển nhiên không phải là người bình thường, có được bao nhiêu đứa nhỏ có thể chạy loạn trong Tử Cấm Thành chứ, còn gọi hắn là cữu cữu.

Vậy thì chỉ có một đáp án, đây chính là hài tử của Bàn Nhi.

Hắn không khỏi có chút cảm thán, trên mặt nở nụ cười, hàm răng trắng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời

Hắn ngồi xổm xuống: “Người là Tam Hoàng Tử, còn người là Ngũ Công Chúa nhỉ?”

Your message is required.


There are no comments yet.