Chương 127

Thật ra ở trong cung, nô tài được sử dụng bên người cũng có sự khác biệt rất lớn.

Có người nhận đồ để làm việc, có người lại không.

Giống như chuyện này vậy, có khả năng việc mà Tông Tông phân cho Phúc Lộc chỉ là đem tin tức Tô Hải đã trở về, bẩm báo với Tô Quý phi. Nhưng trong lòng Phúc Lộc chắc chắn cũng sẽ có cân nhắc, chủ tử vì sao phải bẩm báo vào thời điểm hiện tại, cho dù tin tức nhận được bây giờ có là tin chiến thắng, bẩm báo trễ một chút cũng không phải là không được.

Vào thời điểm này, chắc chắn trong đó còn có tính toán khác.

Nô tài không biết làm việc, nghe cái gì thì chính là cái đó, nhưng nô tài biết làm việc, có thể biết nhìn nhận được vấn đề mà lập được vài công trạng lớn.

Cho nên Phúc Lộc đặc biệt đi đến Cảnh Nhân Cung một chuyến, là người tới báo tin vui cho Cảnh Nhân Cung, còn đặc biệt chọn ra Tiểu Lý Tử. Chẳng lẽ Phúc Lộc bình thường ở Cảnh Nhân Cung ra ra vào vào, không biết rằng tiểu thái giám Tiểu Lý Tử này vô cùng thành thật, chính là quá thành thật, vì sao không đợi một chút để tìm Tiểu Đức Tử?

Đây đều là có ý sâu xa bên trong.

Vì thế hôm nay mọi chuyện mới xảy ra thành như vậy, chỉ sợ chưa cần phải loan tin khắp chốn, những người hôm nay vào cung dự tiệc đều biết rằng Tô Quý phi có nhà mẹ đẻ, anh trai nhà mẹ đẻ người ta mới vừa lập công, chẳng bao lâu sẽ trở lại kinh thành.

Có một muội muội là sủng phi, chính mình còn lập công, không hề ngoài ý muốn trở thành một quý nhân trong triều đình, xem ra về sau trong kinh lại xuất hiện thêm một gia tộc, đó là gia tộc nhà họ Tô.

Hơn nữa việc này còn vô cùng nở mặt nở mày, ít nhất đối với Bàn Nhi mà nói, mặt trong mặt ngoài đều có đủ.

Nhưng mà nô tài giống như Phúc Lộc vẫn vô cùng hiếm hoi, ngoại trừ phải có đầu óc linh động, còn phải được huấn luyện nhiều năm mới có thể được đón về nhà. Cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể là nô tài bên người Kiến Bình đế từ lúc còn là thái tử cho đến bây giờ, dù sao thì hoàn cảnh trong cung phức tạp, ngươi không thể trở thành người vô dụng, cho đến khi ngươi bị người khác thay thế.

Cho nên tuy là trong miệng Tông Tông liên tục mắng, nhưng dường như lại không hề có ý tứ trách cứ Phúc Lộc.

“Khi nào thì bệ hạ đưa Tô Hải đến biên quan?” Nói tới đây, Bàn Nhi ngược lại có hơi ngượng ngùng, ngón tay móc móc vạt áo của Tông Tông.

Tông Tông cúi đầu nhìn nàng một cái, bắt lấy cái tay đang quấy rối của nàng: “Khi trẫm ở Dương Châu, lúc ấy trước khi trẫm gặp Bùi Vĩnh Xương, Bùi Vĩnh Xương có đi tìm hắn ta, trẫm cảm thấy hắn ta vẫn có một chút chỗ đáng khen, nên đã cho hắn ta một cơ hội.”

“Có một chút chỗ đáng khen?”

Bàn Nhi đoán là vụ việc Bùi Vĩnh Xương xin vào cửa lần trước, chắc hẳn đã suy nghĩ rất nhiều, nên có thể đoán trước rằng sẽ đến tìm người của Tô gia. Nói cách khác, khi Bùi Vĩnh Xương đi tìm Tô Hải, Tô Hải đã biết thân phận của nàng và Thái Tử, nhưng lại không tìm đến cửa, cho nên ở trong mắt Tông Tông được tính là có chỗ đáng khen.

“Tâm tư không hề hư nát, rất hiếm có người nào có thể cưỡng lại được mê hoặc như vậy, đặc biệt là với loại thân phận như vậy của bọn họ.” Hắn bình thản giải thích.

Quả đúng là như vậy, tuy là Bàn Nhi vẫn luôn cảm thấy người của Tô gia có vô số vấn đề, nhưng thật ra bản chất cũng không phải là loại người quá xấu xa.

“Chỉ cho một cơ hội?” Đương nhiên là Bàn Nhi không tin vào quá trình mà hắn đã nói có thể bâng quơ nhẹ nhàng giống như vậy, bởi vì hắn giấu giếm mọi chuyện quá giỏi, nói không chừng sau lưng còn giúp Tô Hải một phen.

Hơn nữa việc Tô Hải lớn lên có thể ra chiến đấu ở chiến trường cũng chỉ mất thời gian khoảng sáu bảy năm, dù sao thì Bàn Nhi cũng cảm thấy khó có thể tin được.

“Cũng chỉ là một cơ hội, nàng cho rằng trẫm ngày nào cũng có nhiều thời gian để quan tâm mấy việc lặt vặt như thế này sao?"

Việc lặt vặt?

Nghe thấy lời này, Bàn Nhi lại cảm thấy có chút không vui, không phải bởi vì nghe thấy việc của Tô gia là việc vặt, mà là chuyện có liên quan đến nàng lại bị coi là việc vặt sao? Lời này nói thế nào thì cũng không hề dễ nghe.

Nàng chẳng nói gì cả, chỉ vặn vẹo thân mình rồi quay vào trong.

Rõ ràng đây là biểu hiện của sự tức giận, làm cho sắc mặt của Tông Tông trở nên quẫn bách, không hiểu được mình đã làm điều gì khiến cho nàng tức giận?

“Làm sao vậy?”

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Việc nhỏ còn phải phiền bệ hạ quan tâm, người tốt hơn hết đừng quan tâm đến thiếp, đến Càn Thanh cung của người ngủ đi.”

Đối xử với Tô Hải như thế nào tại sao lại có liên quan đến cách đối xử với nàng?

Tuy rằng Tông Tông không hiểu, nhưng không có nghĩa rằng hắn không nhìn ra được, đây là bởi vì cảm thấy không được coi trọng sao? Còn muốn được coi trọng như thế nào đây? Hắn thiếu điều chưa lót đường riêng cho nàng đi, mọi chuyện đều được để trong lòng, nếu không hôm nay sao có thể nhớ đến việc nhờ Phúc Lộc truyền lời chứ?

Tông Tông cũng có chút bực mình, nhưng mà nơi khóe mắt thấy được sườn mặt trắng nõn của nàng, lại không muốn phải ở trên giường giận dỗi giữa đêm hôm khuya khoắt, vậy nên hắn hắng giọng nói: “Đương nhiên không phải là việc nhỏ, trẫm chỉ là dùng một cách nói khác mà thôi.”

“Thật chứ?” Người đã xoay trở lại, còn dùng đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn.

“Đương nhiên là thật rồi, thật sự chỉ là một việc nhỏ mà thôi, làm sao có thể đáng để trẫm để bụng chứ?” nói ra một câu yếu ớt như vậy, người kia cũng tự nhiên sẽ dễ dàng mở lời thôi. Khuôn mắt có tuổi của Tông Tông hơi đỏ lên một chút, nhưng mà ánh đèn không quá sáng, nhìn cũng không phát hiện được.

Nàng cũng không nói bất kỳ điều gì, chỉ vòng tay lên quấn lấy cổ của hắn, khóe mắt khép hờ mang theo vẻ xấu hổ, dường như vô cùng ngượng ngùng mà chớp chớp, rõ ràng là đang thể hiện sự yếu đuối.

Được rồi, vụ này coi như xong.

Nhưng mà nàng như thế này quả thật là vô cùng xinh đẹp, trong lòng Tông Tông thở dài, bất đắc dĩ dùng bàn tay xoa xoa lưng nàng, nói: "Bây giờ cũng không còn sớm, mau ngủ đi.”

Một đêm không nói chuyện.

Đừng thấy Trần Hoàng Hậu làm Hoàng Hậu mà nghĩ an nhàn, dưới sự chú ý của bao nhiêu người thế này, muốn tìm cơ hội để nói với mẹ đẻ vài câu mà không để cho người ngoài biết được, cũng là vô cùng khó khăn.

Mãi đến bữa tiệc ngắm trăng, mới tìm được cơ hội.

Hai người tìm một căn phòng tĩnh lặng trong cung, Trần Hoàng Hậu phân phó Phú Hạ ở bên ngoài canh gác, còn Phú Xuân thì canh gác ở bên trong cửa, mới ngồi xuống nói chuyện với Nhị phu nhân.

Nghe nữ nhi nói xong, cả người Nhị phu nhân đều cứng đờ.

Bộ dáng như không thể tin được, nhưng lại không thể không tin, giống như ăn gì đó rồi lại mắc nghẹn vậy.

“Ý của ngài là Tô Quý Phi chính là nữ nhi của ả tiện nhân kia? Đã điều tra rồi sao? Chắc chắn rồi à?”

Vẻ mặt Trần Hoàng Hậu nhìn Nhị phu nhân vô cùng phức tạp, đặc biệt là biểu tình của bà ta, nàng ta nghĩ rằng biểu tình của nàng ta trước đây chắc chắn cũng giống y như vậy.

“Nàng có một cái ngọc bội, ta đã thấy rồi, trên khối ngọc kia có khắc tên của nàng ta.”

Khối ngọc kia Nhị phu nhân cũng đã từng nhìn thấy, lúc ấy còn ở trong lòng cười nhạo rằng Vương di nương sa cơ thất thế, thế nhưng lại cho nữ nhi đeo một khối ngọc như vậy. Bà ta hoàn toàn không đem khối ngọc kia để ở trong lòng, nhưng dù cho sự việc đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi, thì trong trí nhớ vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

“Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Ngài phát hiện chuyện này lúc nào? tại sao lại không nói ra sớm sớm một chút…” Nhị phu nhân có chút mất bình tĩnh, ngày thường bà ta cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.

Cho dù có nói ra sớm hơn thì có thể làm gì, không lẽ lại đem người giết thêm một lần nữa sao? Huống hồ chính là nàng ta cũng chỉ vừa mới biết được.

Trần Hoàng Hậu cũng biết nơi này không phải là thích hợp để nói chuyện, dù sao cũng cách nơi ngắm trăng không xa, nàng ta hít sâu một hơi, loại bỏ những suy nghĩ lung tung để cố gắng trấn an Nhị phu nhân, còn nói cho bà ta rằng đây là trong cung, không thể thất thố được, đồng thời còn đem manh mối mà mình đã điều tra được nói một lượt từ đầu đến cuối.

“Nương, người hiện tại đừng có gấp, nàng cũng không có ý định tính toán để trở về Trần gia, người xem động tĩnh của bữa tiệc hôm nay đi, chính là bệ hạ hoặc là nàng, đã tự tạo ra địa vị của chính mình, tạo ra Tô gia, chính là để phủi sạch quan hệ với Trần gia. Ta hôm nay nói cho người việc này cũng không phải để người cảm thấy sốt ruột, mà là để người giúp ta quan sát những việc trong nhà, đặc biệt là bên phía phụ thân…”

Trần Hoàng Hậu dừng một chút, cầm khăn tay lau khóe mắt: “Hình như phụ thân cũng chưa nói cho mọi người trong nhà biết, nếu ông ấy còn chưa nói, thì đừng nói, nếu như ông ấy nói ra, nữ nhi cũng không sống nổi.”

Nàng ta như vậy, đã khiến cho Nhị phu nhân bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, năm đó người có thể lập ra Tru Tâm Chi Cục, sao có thể là một kẻ ngốc được, chỉ là lời Trần Hoàng Hậu nói ra cũng quá đột ngột, ngay cả sự việc được nói ra cũng đột ngột như vậy.

Như thế nào? Đây là báo ứng sao? Bây giờ báo ứng đã đến rồi sao?

Nhị phu nhân không tin báo ứng, nếu như có báo ứng, những người đã làm vô số chuyện ác tại sao lại chưa chết, mà còn có cuộc sống vô cùng sung sướng?

Mà trước mắt sự việc quan trọng nhất bây giờ chính là những chuyện mà nữ nhi đã nói, mặc kệ Trần Bình Vũ vì lý do gì mà không nói ra việc này, thì bây giờ ông ta cũng không nên nói ra bất kỳ điều gì nữa.

Hiện giờ Tô Quý phi đang đắc thế, nếu để người Trần gia biết được thật ra nàng chính là huyết mạch của Trần gia, đến lúc đó công công và đại bá tiểu thúc của nàng ta sẽ như thế nào?

Chính là bởi vì gả cho người Trần gia đã lâu, cho nên không ai hiểu rõ nhà họ Trần hơn Nhị phu nhân.

Bên ngoài ra vẻ đạo mạo, thật ra lại sống vì lợi ích, bất kỳ việc gì cũng có thể vì lợi ích mà dao động, đặc biệt là chuyện đại sự có thể ảnh hưởng đến trăm năm cơ nghiệp của Trần gia này. Nói không chừng bọn họ sẽ tính toán đạp hai thuyền, hơn nữa sẽ không đem hết sức lực giúp nữ nhi của mình lập Thái Tử.

Nếu như Thái Tử vẫn luôn không được lập, kết cục của nữ nhi bà ta sẽ như thế nào? Nhị phu nhân cơ hồ không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể biết được.

Nhìn thấy nữ nhi khóc đến nức nở thương tâm, bà ta ôm lấy nữ nhi, trong khuôn mặt run rẩy mang theo nét dữ tợn, an ủi nói: “Ngài đừng lo lắng, cũng đừng khóc, nương năm đó có thể gi.ết ch.ết đôi mẹ con kia, hiện tại cho dù nàng ta có sống lại, nương cũng có thể gi.ết ch.ết nàng ta như vậy…”

Trần Hoàng Hậu cắt ngang lời nói của bà ta, tức đến muốn hộc máu nói: “Nương, hiện tại như thế nào, người còn nói có thể gi.ết ch.ết? Nàng ta bây giờ là quý phi, còn là quý phi đang được sủng ái, rốt cuộc là nàng gi.ết ch.ết ngươi, hay là ngươi gi.ết ch.ết nàng?

“Bây giờ đừng nói đến chuyện đó, ta hiện tại cũng không cùng nàng tranh bất kỳ sủng ái nào, đây đều việc sau này, hiện tại việc mà người cần phải làm là đừng để cho phụ thân nói chuyện này ra cho những người trong nhà, cho dù là vì nữ nhi, vì ca ca, vì người về sau có thể trở thành Trần gia lão phong quân hay không.

“Nương, người không phải vẫn luôn hâm mộ tổ mẫu sao? Chờ sau này Đạt Nhi trở thành Thái Tử, Trần gia ai cũng không dám lộ mặt trước người, người chính là tổ mẫu của Thái Tử, tương lai là tổ mẫu của hoàng đế, trên người hắn chảy dòng máu của người, người chính là người mà hắn thân cận nhất, Trần gia còn có ai dám không để người vào mắt nữa?”

“Phụ thân ngài cũng không ngốc như vậy, nói như thế nào ngài cũng là con ruột của hắn, lại nói ngài chính là Hoàng Hậu của lục cung.” Ánh mắt Nhị phu nhân lập loè, dường như đang nhớ tới việc gì, hơi có chút không đủ tự tin.

Trần Hoàng Hậu đỡ vai bà ta, nhìn thẳng bà ta: “Cho dù là Hoàng Hậu, cũng còn có thể bị phế. Nương, người không nhìn thấy mặc dù bệ hạ chỉ mới đăng cơ một năm, nữ nhi đã chẳng còn bao nhiêu chỗ đứng ở trong cung rồi sao? Nữ nhân họ Tô kia chính là một con yêu tinh, giống y như nương của nàng ta vậy, đều được sinh ra để mê hoặc nam nhân. Hiện tại chỉ có đem vị trí Thái Tử chính thức truyền cho Đạt nhi, bệ hạ mới có thể vì đại cục, sẽ không dễ dàng đụng đến ta.”

Có thể bởi vì ánh mắt của Trần Hoàng Hậu quá thâm trầm, hoặc cũng có thể do biểu tình của nàng ta quá mức nghiêm trọng, cũng có thể là do bộ dạng nàng nghiến răng nghiến lợi nói ‘giống y như nương của nàng ta', làm Nhị phu nhân rốt cuộc cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Được, nương biết rồi, nương trở về sẽ dùng tình cảm thay cho lý lẽ để thuyết phục, cho dù có phải cầu xin cha của ngài, cũng sẽ không để hắn nói ra.”

Trần Hoàng Hậu gật gật đầu, khuôn mặt khẩn trương cũng thả lỏng trở lại, lộ ra một nụ cười hòa hoãn.

“Nếu như Đạt Nhi có thể lên làm Thái Tử, tất cả đều do công sức của nương.”

“Hiện tại nói chuyện này để làm gì, người là do thần sinh ra, Đạt Nhi là cháu ngoại của thần, nương không giúp đỡ các người, chẳng lẽ lại đi giúp đỡ người ngoài? Ngài cũng đừng lo lắng, phụ thân ngài cho dù không để tâm đến mẫu thân chúng ta, thì còn có đại ca và đệ đệ của người, hắn vẫn luôn quan tâm đến bọn họ.” Nhị phu nhân ấn ấn thái dương nói.

Mẫu tử hai người lại tán gẫu thêm vài câu, Trần Hoàng Hậu để cho Nhị phu nhân đi ra ngoài trước, một lát sau nàng ta mới đi ra, miễn cho bị người khác bắt gặp được.

Chờ Nhị phu nhân đi rồi, Phú Xuân mới do dự nhìn Trần Hoàng Hậu.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì thì mau nói đi.”

Phú Xuân nghĩ nghĩ, vẫn nói ra.

“Nương nương, chuyện này vốn lão gia vẫn chưa biết được, bây giờ Nhị phu nhân chủ động nhắc tới, không phải chính là đang rõ ràng nói cho lão gia rằng sự việc năm đó còn có ẩn tình khác hay sao?”

Chỉ sợ nói rằng có ẩn tình khác đã là nói giảm nói tránh, rõ ràng là không đánh đã khai, chỉ có thể xem rằng liệu nương của nàng ta có thể vừa xử lý chuyện này một cách tốt đẹp vừa có thể giấu diếm phụ thân của nàng ta hay không.

Nhưng mà Trần Hoàng Hậu bây giờ cũng bất chấp những chuyện này, chỉ có cách khiến phụ thân từ bỏ việc nói ra chuyện này, Trần gia mới có thể một lòng một dạ hỗ trợ nàng ta.

Còn về nương của nàng ta...

Ở trước mặt đại cục, cá nhân luôn luôn phải hy sinh, giống như những lời mà nàng ta đã nói với nương vậy, chỉ cần chờ đến lúc Đạt Nhi trở thành Thái Tử, ai còn dám không để bọn họ vào mắt?

Không tiếp tục đề cập việc này nữa, trải qua sự việc như vậy, lúc sau ở trong tiệc ngắm trăng, đương nhiên là Nhị phu nhân cũng chẳng còn bất kỳ tâm tư nào.

Đại phu nhân của Trần gia thấy được Nhị phu nhân thất thần, nghĩ thầm đây là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà dù sao bà ta cũng không có nghĩ nhiều, rõ ràng không phải là lúc thích hợp để suy nghĩ lung tung.

Chờ tiệc ngắm trăng kết thúc, nam nhân và nữ quyến Trần gia đều tách nhau mà đi, mãi cho đến khi ra đến bên ngoài cửa cung mới hội hợp lại.

Đây cũng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, Nhị phu nhân chỉ có thể kìm nén vô số thấp thỏm ở trong lòng, cân nhắc sau khi trở về phải nói với lão gia như thế nào, mới có thể khiến hắn đồng ý chuyện này, cũng sẽ không nghi ngờ bà ta.

Hiển nhiên nữ nhi của bà ta hôm nay đã cho bà ta một vấn đề khó, nhưng Nhị phu nhân không thể không căng da đầu, dù sao bà ta cũng biết được việc nào nặng việc nào nhẹ.

Cho dù không vì nữ nhi thì cũng phải vì cháu ngoại, vì hai nhi tử của bà ta và tương lai sau này.

Your message is required.


There are no comments yet.