Chương 403
"Cô có ý gì? Cô quá kiêu ngạo rồi đấy!" Hứa Anh quả thực phải dụi mắt nhìn độ dày da mặt của Tân Án.
[Tân Án điên rồi à? Dám đối đầu với người ta như vậy.]
[Dù thế nào cũng không thể thay mặt chủ đảo quyết định được chứ.]
[Giọng điệu của Tân Án cứ như đây là đảo của cô ta vậy.]
[Ngồi chờ Tân Án lật xe.]
[Chủ đảo chắc phải tức c.h.ế.t với Tân Án mất, đây là mối làm ăn đưa đến tận cửa mà.]
[Rốt cuộc Tân Án có bối cảnh gì vậy?]
"Dựa vào cái gì?" Tân Án cười lạnh một tiếng: "Bởi vì tôi là chủ nhân của hòn đảo này."
"Cái gì?" Tất cả mọi người ở đó, trừ Lương Việt và Nhậm Phi, đều không kịp phản ứng.
Hứa Anh như nghe được chuyện cười trời giáng: "Tân Án, cô không bị điên đấy chứ? Đến đây ghi hình vài lần chương trình mà đã vọng tưởng hòn đảo này là của cô rồi?"
"Nếu các người thành thật tuân thủ hợp đồng, không gây chuyện, tôi vốn dĩ cũng không muốn dùng thân phận của mình để áp chế các người". Tân Án nói: "Chính là các người cứ dây dưa ở đây, làm chậm trễ việc quay phim của chúng tôi, có biết chúng tôi tổn thất mấy chục triệu người xem không?"
Nghe đến mấy chục triệu, khóe mắt Nhậm Phi giật giật, tuy rằng có ảnh hưởng đến một phần lượng xem, nhưng cũng không khoa trương đến mức đó.
Uông Dương đúng lúc đứng dậy: "Cô Hứa, tôi nghe lệnh cô Tân, nên rất xin lỗi, yêu cầu của các vị tôi không thể đáp ứng."
[Ngọa tào? Sao lại có cú lật kèo không thể ngờ được như vậy?]
[Chị Án, rốt cuộc chị là ai vậy?]
[Tân Án thật đúng là một sự tồn tại kỳ diệu của giới giải trí.]
[Đã có tiền đến mức mua cả hòn đảo, sao vẫn chưa có ai có thể đào ra gia thế của Tân Án rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?]
[Ở trên kia, phim truyền hình về người giàu chắc chắn đều sẽ che giấu thông tin thân phận của mình.]
"Hòn đảo này thật sự là của cô?" Hứa Húc run rẩy hỏi.
"Đúng vậy, thế nào, PD Hứa còn tiếp tục quay không?" Tân Án cười hỏi, cô chính là muốn khiến Hứa Húc đi cũng không xong, ở lại đây nghĩ đây là địa bàn của cô thì càng khó chịu.
Ngay cả Uông Dương cũng đã lên tiếng, vậy chắc chắn lời Tân Án nói là sự thật. Hứa Anh càng cảm thấy như bị Tân Án đùa giỡn trong lòng bàn tay, giận dữ không thôi: "Tân Án, hóa ra cô ở đây lâu như vậy, chính là cố ý xem chúng tôi cười nhạo đúng không?"
"Cô Hứa, tôi trước đây cũng không muốn lộ diện đâu, chẳng phải bị các người ép đến không còn cách nào sao?" Tân Án bất đắc dĩ nói: "Nếu các người sớm để chúng tôi đi chỗ khác quay, còn có nhiều chuyện như vậy sao?"
"Cô!" Hứa Anh thế mà nhất thời bị nghẹn họng không nói nên lời.
[Tôi nói Hứa Anh cũng quá mất mặt rồi.]
[Cậy mình là tiền bối muốn làm gì thì làm, kết quả đá phải sắt thép ha ha ha ha.]
[Đã sớm thấy cái vẻ cao cao tại thượng của Hứa Anh chướng mắt từ lâu rồi...]
Kỳ thực Tân Án cũng không cố tình muốn giấu giếm, chỉ là cô không hy vọng người khác xem chương trình mà lại chú ý đến gia thế của cô. Nhưng người ta đã dám bắt nạt đến tận đầu, lúc này không khoe ra một chút thì còn đợi đến bao giờ?
Thấy Tân Án áp đảo người cũng xong rồi, Nhậm Phi kịp thời ra mặt hòa giải: "Thôi thôi, hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm thôi. Nếu không có việc gì thì chúng ta qua bên kia quay đi."
Hứa Húc tức đến muốn hộc máu, Tân Án và Nhậm Phi kẻ tung người hứng, vậy mà khiến bọn họ không còn cách nào giải quyết.
"Bà chủ, còn có việc gì khác cần dặn dò không ạ?" Uông Dương cũng rất thức thời, xưng hô đã đổi thành bà chủ.
"Không có gì, hôm nay vất vả ông rồi". Tân Án hài lòng gật đầu.
Đến khi rời khỏi địa điểm quay của Hứa Húc, Tưởng Bạch Thanh và những người khác vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhìn Tân Án đi phía trước cảm giác cả người cô tỏa ra ánh hào quang của tiền bạc.