Chương 402
Lời này vừa nói ra, Hứa Anh nhất thời ngơ ngác, phản ứng lại mới biết đây là Tân Án đang ngầm nói cô ta nhằm vào mình. Cô ta càng thêm tức giận đến sôi máu. Cái loại hậu bối này dám giẫm lên đầu cô ta, bao nhiêu năm lăn lộn của cô ta chẳng lẽ là vô ích sao?
Hứa Húc thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, đang định tiến lên ngăn cản thì trợ lý đột nhiên ghé tai nói nhỏ vài câu.
Hóa ra là vì chuyện hai người cãi nhau đã lan truyền lên Weibo, mọi người đều rất hứng thú với việc đỉnh lưu đang hot và Ảnh hậu cãi nhau, đổ xô vào xem livestream, số liệu của họ tăng lên không ít.
Nghĩ vậy, Hứa Húc liền không ngăn cản nữa, mặc kệ hai người giằng co.
Tân Án từ trước đến nay là người không gây chuyện cũng không sợ chuyện. Đối mặt với Hứa Anh hung hăng dọa người, vẻ mặt giải thích từ tốn của cô đã gây được thiện cảm với rất nhiều người qua đường. Ngược lại, việc Hứa Anh liên tục nói mình là "tiền bối" nghe rất khó chịu.
Dù sao thì khán giả của chương trình tạp kỹ phần lớn là giới trẻ. Người đi làm nghe Hứa Anh dùng thâm niên để áp người khác, khi đặt mình vào hoàn cảnh đó liền cảm thấy nghẹt thở, học sinh thì càng không nói đến.
"Cô Hứa, đây đều là chuyện của tổ chương trình, khách quý như chúng ta không nên ra mặt ở đây". Tân Án nói, cô không muốn cãi nhau với người khác trước ống kính, quan trọng hơn là cô không muốn vô ích tăng thêm lượng xem cho Hứa Húc.
"Chuyện này nhất định phải để bên quản lý đảo cho một kết quả!" Hứa Anh hùng hổ nói.
Lúc này, Uông Dương vội vã chạy tới, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đoàn làm phim Đào Hoa Nguyên Ký sao lại nhiều chuyện xấu như vậy, mấu chốt là lần nào cũng đụng đến bà chủ của ông ta, điều này khiến ông ta biết làm sao bây giờ?
"Ông Uông, chào ông. Ông nói xem chuyện này xử lý thế nào?" Hứa Húc ra đòn phủ đầu.
Uông Dương đến trước tìm hiểu sự tình, trong lòng cũng kỳ lạ. Cái cô Hứa Húc này nghĩ mình có hợp đồng là có được mảnh đất này sao, vậy mà còn không cho người khác đến, thật là buồn cười.
"Cô Hứa, trong hợp đồng chúng ta ký chỉ là thuê địa điểm cho cô quay chương trình, không có nghĩa là toàn bộ bãi biển đều là của cô". Uông Dương không khách khí nói: "Cô không có quyền ngăn cản họ."
"Nhưng trên này cũng viết sẽ cố gắng phối hợp chúng tôi quay". Hứa Húc nói: "Bọn họ đang làm phiền chúng tôi quay."
Uông Dương cạn lời nói: "Họ cũng có quyền sử dụng địa điểm này, hơn nữa, họ đâu có chiếm chỗ của các cô."
"Nhưng mà..." Hứa Húc còn muốn nói thêm gì đó.
"Được rồi, cô Hứa, chúng tôi là người phụ trách trên đảo, không phải để giải quyết những chuyện vặt vãnh cho các cô". Uông Dương thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời Hứa Húc.
"Ông Uông, nếu chúng tôi trả thêm tiền, có thể thuê toàn bộ bãi cát này không, không cho đoàn chương trình khác sử dụng?" Hứa Anh hỏi.
Đây là muốn dùng tiền để giải quyết sao?
Uông Dương vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Tân Án: "Việc này phải hỏi bà chủ của chúng tôi."
"Được, vậy chúng tôi sẽ nói chuyện với bà chủ của ông". Hứa Anh thực sự tức giận không chịu nổi, nghĩ hôm nay dù thế nào cũng phải khiến bọn họ bẽ mặt một chút, nếu cứ thế bỏ đi chẳng phải sẽ bị cả mạng cười chê sao.
"Bà chủ của chúng tôi rất bận". Uông Dương không biết Tân Án có muốn lộ diện hay không, đành phải thoái thác trước.
Hứa Anh cau mày, người phụ trách này sao lại không biết điều như vậy?
Khu du lịch này còn chưa khai trương, có thể kiếm được một khoản trước khi khai trương, lại còn có hiệu ứng ngôi sao, đã là chiếm được rất nhiều lợi thế rồi: "Có phải ông làm việc không lâu không? Sao lại không có mắt nhìn như vậy? Nếu việc kinh doanh này thất bại, xem bà chủ của ông nói gì ông."
"Vậy tôi có thể khẳng định, việc kinh doanh này dù có thất bại, bà chủ của tôi cũng sẽ không nói gì đâu". Uông Dương cười nói.
"Sao ông lại không biết tốt xấu như vậy?" Hứa Anh thật sự hết lời để nói.
Lúc này, Tân Án bước lên một bước: "Cô Hứa, bà chủ ở đây sẽ không đồng ý đâu, cô đừng làm khó ông ấy nữa."
"Liên quan gì đến cô?" Liên tiếp bị từ chối, sự tức giận trong lòng Hứa Anh đã lên đến đỉnh điểm. Cô ta được tung hô lên tận mây xanh bao nhiêu năm nay, luôn thuận buồm xuôi gió, rất lâu rồi chưa từng chịu cảnh bẽ mặt như thế này.
"Tân Án, tôi biết cô quen biết bà chủ, nhưng cô cũng không thể tùy tiện phá hoại việc làm ăn của chúng tôi như vậy chứ". Hứa Húc nói.
"Ồ, tôi nói không được là không được."
Tân Án cười nhìn hai người, không nổi giận thì thật đúng là coi cô là mèo bệnh mà.