Chương 341

Kéo hai người về phòng xong, Tân Án theo thói quen cúi đầu nhìn xuống, Nghiêm Húc vừa lúc ngẩng đầu nhìn cô.

Ách, sao vẫn là mình bị bắt quả tang vậy?

Nghiêm Húc cười với Tân Án, cô có chút ngượng ngùng xua tay.

“Ngủ ngon." Tân Án ra hiệu bằng miệng.

“Ngủ ngon." Nghiêm Húc trả lời.

Nghe thấy tiếng, Lâm Thi Quý trong phòng hỏi: “Án tỷ, chị ở ngoài làm gì vậy?”

“Hóng gió." Tân Án nói.

Hai người trong phòng bắt đầu tiếp tục thảo luận.

Tưởng Bạch Thanh: “Chị không cảm thấy Nghiêm Đế thật sự rất che chở Tân Án sao? Trước kia anh ấy đâu có quản chuyện náo nhiệt này."

Lâm Thi Quý: “Đúng vậy đúng vậy, mùa một với bây giờ hoàn toàn không phải một thái độ mà!”

Tưởng Bạch Thanh: “Tớ cảm thấy Nghiêm Đế chính là thích Án tỷ!”

Lâm Thi Quý: “Thực ra tớ đã sớm cảm thấy như vậy rồi, tớ còn trộm dùng nick phụ vào siêu thoại Tâm Nhãn xem rồi, hắc hắc."

Tân Án đứng ở ban công cũng có thể nghe thấy tiếng nghị luận của hai người: “Chị nói hai em thảo luận có thể đừng để chính chủ nghe thấy không?”

Hai người không hề xin lỗi nói: “Đương nhiên là cố ý để chị nghe thấy mà!”

Tưởng Bạch Thanh chạy ra kéo Tân Án vào phòng, ngồi đối diện hai người, trông như một bộ dạng bị thẩm vấn.

“Mấy em làm gì vậy?” Tân Án hỏi.

“Chị thành thật trả lời, chị đối với Nghiêm Đế rốt cuộc có cảm giác gì?” Lâm Thi Quý học theo Tân Án xoa tay hỏi.

“Thì, cũng khá tốt mà." Tân Án nói lấp lửng.

“Chị không cần quay đầu, chị có thích Nghiêm Húc không?” Tưởng Bạch Thanh kiên trì hỏi.

Tân Án không lên tiếng.

Lâm Thi Quý thu hết mọi thứ vào đáy mắt: “Chị do dự! Theo tính cách của chị nếu không thích thì nhất định sẽ lập tức từ chối!”

Tưởng Bạch Thanh tiếp lời: “Đúng vậy, chị ngày thường hay cãi nhau với người khác lắm mà, bây giờ cư nhiên không nói gì, chị có vấn đề!”

 

Thấy hai người không hề có ý định buông tha cho cô, Tân Án đành phải nói: “Có chút."

Nhìn thấy Tân Án chịu nhả ra, Lâm Thi Quý không chịu thua kém hỏi: “Có chút là có bao nhiêu, đó chính là thích!”

“Chị chỉ là cảm thấy, nhìn thấy anh ấy sẽ ngượng ngùng, có khi hiểu ý nhau, tính sao?” Tân Án hỏi.

Cô cả hai đời đều là tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, cân nhắc những chuyện này thật quá khó khăn cho cô!

Nghe Tân Án nói vậy, hai người lập tức kích động: “Kia đương nhiên! Đó không phải thích thì còn gì là thích!”

Thấy cô vẻ mặt mờ mịt không hiểu, Lâm Thi Quý kiên nhẫn dẫn đường: “Chị lớn như vậy rồi, chắc hẳn đã được người ta tỏ tình rất nhiều lần rồi đúng không? Lúc đó chị từ chối người khác thì cảm giác thế nào?”

Nguyên chủ từ nhỏ đã được tỏ tình đến lớn, nhưng đối với cô khi xuyên không đến đây, lần tỏ tình duy nhất chính là Mã Áo: “Thì, đang rối rắm không biết từ chối thế nào cho tốt?”

“Vậy chị thử nghĩ xem, lỡ như Nghiêm Húc tỏ tình với chị, phản ứng đầu tiên của chị là gì?” Tưởng Bạch Thanh hỏi.

Tân Án theo bản năng phản bác: “Anh ấy chắc sẽ không tỏ tình đâu."

Tưởng Bạch Thanh bất đắc dĩ nói: “Chị cứ tưởng tượng một chút, lỡ như anh ấy đứng trước mặt chị, nói Tân Án chúng ta ở bên nhau đi, chị cảm giác thế nào?”

 

Thấy Tân Án lại bắt đầu suy tư, Lâm Thi Quý đành phải tiếp tục dẫn dắt cô bạn nhỏ này: “Em hỏi chị trước, phản ứng đầu tiên của chị là từ chối sao?”

Cô lắc đầu.

Lâm Thi Quý hỏi lại: “Vậy chị sẽ cảm thấy xấu hổ sao?”

Tân Án suy nghĩ một hồi, gật gật đầu.

Thì sao, cũng sẽ xấu hổ thôi.

Lâm Thi Quý tiếp tục hỏi: “Vậy trước đây chị bị người khác tỏ tình, có cảm giác xấu hổ không?”

Hồi tưởng lại dáng vẻ Mã Áo tỏ tình lúc đó, hình như cô thật sự không cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy áy náy, Tân Án liền lắc đầu.

Có!

Lâm Thi Quý vui vẻ hỏi tiếp: “Vậy, khi chị trả lời câu hỏi đầu tiên, có phải chị hoàn toàn không nghĩ đến việc muốn từ chối lời tỏ tình của anh ấy không?”

Nghe vậy, giống như thật sự đúng như Lâm Thi Quý nói, cô từ lúc bắt đầu đã không hề muốn từ chối Nghiêm Húc giống như trước đây từ chối Mã Áo.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tân Án, hai người nhìn nhau cười, đi đến kết luận.

“Vậy chị chính là thích Nghiêm Húc rồi!”

 

Your message is required.


There are no comments yet.