Chương 30

Chỉ cần nhìn một cái, Nguyễn Kiều có thể khẳng định trên tay cô ta không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi.

Cũng có thể khẳng định cô ta tuyệt đối không phải đối thủ dễ đối phó.

Cô nắm chặt cánh tay Trần Diệu, quay đầu lại lộ ra vẻ tò mò, hào hứng hỏi Hướng Tuyền bên cạnh: “Anh Hướng, chị gái xinh đẹp kia không phải bạn gái anh chứ? Có khí chất quá, xinh đẹp quá!”

Nguyễn Kiều hoàn toàn đang mở to mắt nói dối.

Cô nhìn thấy ma nào mà biết được dung mạo và khí chất.

Hướng Tuyền bị dáng vẻ phấn khích của cô chọc cười, gật đầu: “Là bạn gái tôi.”

Nguyễn Kiều lại ồ lên một tiếng: “Hai người đứng cạnh nhau thật đẹp đôi!”

Bạn gái của Hướng Tuyền đi tới thì nghe được câu này, cô ta đi giày cao gót, đứng trước mặt Nguyễn Kiều cao hơn cô một cái đầu, cô ta thấy vẻ mặt sáng ngời trong mắt cô gái, chưa kịp mở miệng, Nguyễn Kiều đã nhanh chóng tung ra lời khen ngợi: “Chị đẹp quá, dáng người cũng đẹp quá, đôi chân này dài đến tận eo em.”

Bạn gái của Hướng Tuyền ngẩn ra một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn lời khen, mời em ăn kẹo.”

Cô ta đưa tay về phía Nguyễn Kiều, mở lòng bàn tay ra.

Một viên kẹo cứng vị dâu tây bọc giấy màu hồng bị gió thổi, khẽ run rẩy, phát ra tiếng sột soạt nhỏ của giấy bọc bị cọ xát.

Nguyễn Kiều trông có vẻ hơi ngượng ngùng, sờ sờ mặt, cẩn thận cầm viên kẹo cứng vị dâu tây, nở nụ cười rạng rỡ cảm ơn cô ta: “Cảm ơn chị.”

Hình như bạn gái của Hướng Tuyền không thích nói chuyện lắm, chỉ mỉm cười, rồi tiến lên nắm lấy cánh tay Hướng Tuyền như một đôi, bước ra khỏi khu nhà.

Bác bảo vệ đứng tại chỗ vẫn đang cảm thán hai người đẹp đôi đến mức nào, Nguyễn Kiều tiện tay nhét viên kẹo cứng vị dâu tây vào túi xách, dùng ngón tay xoa xoa khuôn mặt cười đến cứng đờ.

Trần Diệu im lặng nhìn cô thay đổi sắc mặt liên tục, đi theo Nguyễn Kiều đến trước cửa tòa nhà số ba, mới chậm rãi lên tiếng: “Em…”

Nguyễn Kiều ngẩng mắt nhìn anh ấy, sờ sờ mặt mình: “Diễn xuất thế nào?”

Trần Diệu giật giật khóe mắt, đánh giá một cách trung thực: “Rất gượng gạo.”

Xem ra đã thụt lùi rất nhiều.

Nguyễn Kiều nghe vậy nhưng không có ý định tức giận, thở dài thườn thượt: “Đúng không, nên là em thực sự không thích hợp để tiếp tục làm diễn viên, vẫn nên làm nghề bói toán bắt ma thì hơn.”

Khi nghe đến bốn chữ “bói toán bắt ma”, Trần Diệu đột nhiên sững sờ.

Anh ấy cau mày dường như cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng sự nghi ngờ này còn chưa kịp giải tỏa thì đã thấy Nguyễn Kiều lục lọi trong túi xách.

“Vừa nãy quên mất. Đây là quà ra mắt em tặng anh và chú dì.” Nhét ba lá bùa hộ mệnh vào tay Trần Diệu, Nguyễn Kiều nghiêm mặt nói bừa: “Đặc biệt tìm đại sư khai quang, đảm bảo rất linh, nhớ mang theo bên người.”

Trần Diệu: “?”

Vừa nãy Trần Diệu còn thấy cô gái Nguyễn Kiều này rất tốt, nhưng ngay sau đó lại phát hiện mình không hiểu nữa rồi.

“Em… chuyện gì thế?”

Bốn chữ mang theo sự thăm dò cẩn thận, dù sao Trần Diệu mới nhận lại Nguyễn Kiều, thời gian hai người thực sự quen biết còn chưa đến mười hai giờ, tùy tiện can thiệp vào đời tư của đối phương là điều tối kỵ.

Nhưng Trần Diệu cảm thấy mình nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu không có lẽ sẽ không theo kịp nhịp điệu của Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều lại rất thoải mái: “Đổi nghề rồi. Không làm ngôi sao mà làm thiên sư, sau này có việc gì cần đến em cứ nói, anh là anh trai em, em tính giá thân tình, yên tâm, đảm bảo không chiếm tiện nghi của anh.”

Trần Diệu: “???”

Nguyễn Kiều vỗ vai Trần Diệu, ra hiệu anh ấy có thể về nhà rồi: “Anh về trước đi, em còn việc phải làm. Nhớ đưa bùa hộ mệnh cho chú dì, em lên đây.”

Cô vẫy tay với Trần Diệu, chui vào thang máy và nhanh chóng lên đến tầng 16.

Quả nhiên, lúc này tầng 16 đã bị một luồng hắc khí nhàn nhạt bao phủ, mà trước cửa nhà Hướng Tuyền, tầng hắc khí này càng dày đặc hơn.

Vậy là hiểu rồi.

Tại sao lần đầu gặp Hướng Tuyền, cô có thể nhìn thấy hắc khí từ cánh cửa mở toang của anh ta.

Tại sao Hướng Tuyền rõ ràng đang làm việc tốt nhưng trên người vẫn luôn có hắc khí vây quanh.

Tại sao những người phụ nữ tiếp xúc với Hướng Tuyền đều gặp chuyện.

Thì ra là gặp phải một con ma quỷ có d.ục v.ọng chiếm hữu cực mạnh.

Nguyễn Kiều nhìn viên kẹo cứng vị dâu tây trông rất hấp dẫn này, dán một lá bùa giấy lên, khoảnh khắc kim quang lóe lên, viên kẹo cứng đã biến thành thịt thối đen sì, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến mức buồn nôn.

*

Quán bar nhạc là nhà hàng dành cho các cặp đôi nổi tiếng gần đây, mặc dù có khá nhiều cặp đôi ra vào, nhưng cũng có không ít bạn bè bình thường hẹn nhau đến đây.

Trong tiếng nhạc du dương, Hướng Tuyền lấy món quà đã chuẩn bị từ trong túi ra, đưa cho bạn gái mình là Chương Đình Lộ.

Đó là một chiếc hộp vuông nhỏ, bên trong đựng một chiếc vòng cổ hình chiếc lá bạch quả được đính đá hồng ngọc.

Hướng Tuyền nở nụ cười với bạn gái, ánh mắt chứa đầy tình yêu: “Gần đây công ty phát thưởng, tiền không nhiều nhưng vừa đủ để mua một chiếc vòng cổ, em xem có thích không.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chương Đình Lộ nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói của cô ta như làn gió xuân tháng ba bên bờ hồ, nhẹ nhàng thổi bay những chiếc lá rụng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Hướng Tuyền, nói: “Quà anh tặng, em có thể không thích sao. Anh đeo cho em được không?”

Hướng Tuyền đương nhiên là đồng ý.

Anh ta cầm chiếc vòng cổ đi đến sau lưng Chương Đình Lộ, vén tóc cô ta lên mới phát hiện trên cổ cô ta đã có một chiếc vòng cổ.

Theo như anh ta nhớ thì anh ta chưa từng mua vòng cổ cho Chương Đình Lộ, cũng chưa từng thấy Chương Đình Lộ đeo vòng cổ.

Thời gian họ ở bên nhau thực ra không dài, chỉ mới nửa năm. Nhưng may mắn là tình cảm tốt, sắp kết hôn rồi.

Your message is required.


There are no comments yet.