Chương 45

"Nghiêu Nghiêu em...hôm nay không mệt sao? Sáng mai dậy nổi không?"

"Anh nghĩ cái gì vậy?! Ý em không phải cái đó." Gương mặt Lộ Nghiêu phiếm hồng, cậu mất tự nhiên ho hai tiếng, cong lưng, môi dán bên tai Lâm Viễn Chi, hạ giọng nói.

"Ý em là...em dùng miệng giúp anh..."

Hai tay Lâm Viễn Chi đặt bên hông cậu không tự chủ siết chặt lại, chỉ cần tượng tượng đến khung cảnh đó, bụng dưới anh liền nóng bừng lên.

Anh hít một hơi thật sâu, cắt phăng hình ảnh nóng bỏng trong đầu, duỗi tay ôm Lộ Nghiêu vào trong ngực.

"Nghiêu Nghiêu, anh biết em muốn an ủi anh, nhưng em yên tâm đi, anh không yếu ớt như vậy đâu."

Lộ Nghiêu bị anh nói trúng tim đen, mất tự nhiên chớp mắt, "Ò."

"Khuya rồi, đi ngủ sớm thôi."

Lâm Viễn Chi dịu dàng hôn chụt một cái lên môi cậu.

Lộ Nghiêu mạnh mẽ hôn đáp trả, sau đó rúc vào cánh tay anh ngủ ngon lành.

Buổi sáng hôm sau, Lộ Nghiêu hiếm thấy có một ngày không ngủ nướng, Lâm Viễn Chi rời giường không lâu cậu đã thức dậy.

Lâm Viễn Chi rửa mặt xong đi ra ngoài liền thấy bộ dạng mắt nhắm mắt mở của cậu, nhịn không được cười cười.

"Mới bảy giờ hơn, còn sớm lắm, em ngủ thêm đi."

Lộ Nghiêu ngáp lớn một cái, cậu vò vò cái đầu tổ quạ của mình, mơ màng nói, "Không được, lát nữa em muốn đi thăm dì với anh."

"Vậy anh đi mua bữa sáng cho em, em muốn ăn gì?"

"Quá phiền phức, em đi cùng anh luôn, chờ em mười phút."

Lộ Nghiêu nhanh tay lẹ chân đánh răng rửa mặt, tuỳ tiện lấy trong tủ quần áo cái áo khoác mặc vào. Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu đi đến cửa hàng hoa gần đó mua một bó hoa tươi rồi cùng Lâm Viễn Chi đến bệnh viện.

Khoảnh khắc Lâm Viễn Chi đẩy cửa phòng bệnh ra, Lộ Nghiêu đột nhiên cảm thấy cực kì căng thẳng, cậu ôm chặt bó hoa trong ngực, vừa bước vào đã lộ ra một nụ cười vô cùng ngoan ngoãn chào hỏi người đang ngồi trên giường.

"Cháu chào dì ạ."

Người phụ nữ trẻ tuổi trên giường bệnh hoang mang nhìn cậu.

"Cháu là?"

"Mẹ anh ở giường bên cạnh." Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ cười, thấp giọng nhắc nhở cậu.

Lộ Nghiêu xịt keo cứng ngắc, nhanh chóng nói một câu xin lỗi rồi nhanh chóng đi lại phía giường bệnh bên cạnh.

"Mẹ, bạn học của con tới thăm này."

Lâm Viễn Chi chào hỏi ý tá rồi để cô ra ngoài nghỉ ngơi, anh cúi người lại gần Tiền Phương, cầm lấy tay bà.

Trên mặt người phụ nữ nhợt nhạt, xương gò má cao ngất, cả người trông gầy ốm tiều tụy. Bà hơi mở mắt ra, sau khi thấy người bên cạnh là Lâm Viễn Chi, trong mắt dần dần có chút tinh thần.

Lộ Nghiêu nhìn đến căng thẳng trong lòng, chậm rãi đến trước giường bà.

"Chào dì ạ, cháu là bạn học của Lâm Viễn Chi, nghe nói dì bị ốm, vừa hay hai ngày này cháu không có tiết nên muốn đến thăm dì, xem dì như thế nào."

Người phụ nữ chăm chú nhìn cậu, tầm mắt lại chuyển đến bó hoa trong ngực cậu, trong trí nhớ của bà, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Viễn Chi dẫn bạn tới.

Khóe miệng bà tràn đầy ý cười, có chút cảm kích nhìn Lộ Nghiêu, "Thật là phiền cháu quá, đường xá xa xôi tới đây thăm dì."

"Không phiền toái đâu ạ, cháu ngồi máy bay một lúc là đến."

Lộ Nghiêu đem bó hoa cắm đặt lên tủ tivi bên cạnh, bảo đảm Tiền Phương lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

"Dì hôm nay có khó chịu nữa không? Thân thể tốt hơn chút nào chưa?"

Lộ Nghiêu đi đến cạnh giường bệnh, cúi người nắm lấy bàn tay còn lại của bà.

Người phụ nữ vừa nhìn Lâm Viễn Chi, lại chuyển hướng nhìn Lộ Nghiêu, mỉm cười dịu dàng.

"Dì khỏe nhiều rồi, chỉ là tạm thời hơi khó động đậy chân tay, cháu đừng đứng làm gì, Viễn Viễn, mau lấy ghế ra cho bạn ngồi."

Ba người cùng nhau nói chuyện rôm rả, Lộ Nghiêu liên mồm nói lời dí dỏm chọc Tiền Phương cười không khép miệng lại được.

Chưa được bao lâu, bác sĩ điều trị chính của Tiền Phương cùng các thực tập sinh đi vào kiểm tra. Bác sĩ nói cơ thể Tiền Phương đang từng bước hồi phục tốt, nằm viện thêm một tuần là có thể chuyển về bệnh viện tuyến dưới.

Chờ bọn họ rời đi rồi, Tiền Phương vẫy vẫy Lâm Viễn Chi, ý bảo anh tới gần mình.

Lộ Nghiêu đoán rằng bà có chuyện riêng tư cần nói cùng Lâm Viễn Chi liền thức thời đi qua một bên khác.

"Viễn Chi, mẹ có hai hộp trang sức của hồi môn để trong ngăn kéo phòng con, con về nhà xem xem có còn hay không, đừng để ba con cầm đi đánh bạc."

"Vâng, buổi chiều con về kiểm tra."

Tiền Phương nhìn gương mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy xót xa.

"Mấy ngày nay mẹ nằm viện, chi phí đều do Cố gia lo liệu phải không?"

Lâm Viễn Chi rũ mắt gật đầu.

"Nhà chúng ta có lỗi với Cố gia, không nghĩ tới bọn họ vẫn nguyện ý giang tay giúp đỡ, đều tại mẹ, mẹ hại con phải xa ba mẹ ruột nhiều năm như vậy."

"Mẹ đừng nói mấy chuyện đó nữa, yên tâm dưỡng bệnh đi ạ."

Hốc mắt Tiền Phương đỏ bừng, rưng rưng nắm chặt tay Lâm Viễn Chi, "Viễn Chi, ngày kia con cùng bạn về trường đi, đừng vì mẹ mà chậm chễ việc học, có nghe chưa?"

Nhìn ánh mắt kiên quyết của bà, Lâm Viễn Chi đành phải gật đầu.

"Vâng, con đồng ý với mẹ."

***

Buổi chiều Lộ Nghiêu cùng Lâm Viễn Chi về nhà, nhà của Lâm Viễn Chi nằm ở một huyện nhỏ cách thành phố khá xa.

Tới huyện thành rồi còn phải ngồi thêm nửa tiếng xe buýt. Đường về đồi núi gập ghềnh uốn lượn, trong xe oi bức lại ngột ngạt, Lộ Nghiêu cảm thấy hơi nóng bèn mở cửa sổ ra cho thoáng.

Nơi dãy núi xa xa nhìn mãi không thấy điểm cuối, rừng trúc xanh mơn mởn, đàn cò trắng từ phía ruộng nước cất cánh bay lên trời.

Đây là phong cảnh mà Lộ Nghiêu chưa từng thấy qua.

Lộ Nghiêu nhìn những căn nhà thấp thấp trông có vẻ xập xệ bên cạnh cánh đồng lúa nước, hào hứng lấy điện thoại ra chụp vài tấm.

"Hồi xưa anh đi học như thế nào vậy?" Cậu hỏi Lâm Viễn Chi.

"Trấn trên có trường tiểu học và trường cấp hai, đạp xe nửa tiếng là tới."

"Hồi trước chắc chưa sửa thành đường bê tông rộng như vậy đâu ha, đường ruộng hẹp như thế đi có bị ngã xuống ruộng không?"

Lâm Viễn Chi nhìn vẻ mặt tò mò của Lộ Nghiêu, nhịn không được cười cười.

"Trước kia bị một lần, còn bị đỉa cắn nữa."

"Đỉa là cái gì?"

"Một loại động vật hút máu thân mềm, trong ruộng lúa có rất nhiều."

Lộ Nghiêu càng thêm tò mò, cầm điện thoại lên tìm kiếm một hồi, nhưng khi nhìn thấy mấy tấm ảnh mà kết quả trả về, cả khuôn mặt cậu đều tái mét.

"Trông tởm vãi."

"Không đáng sợ như vậy đâu,*,nó rất có giá trị dược liệu, còn dùng để làm thuốc."

*Chỗ này anh Chi nhắc tên của con đỉa trong tiếng Trung có hai cách gọi: 水蛭 và 蚂蝗, mà ở mình gọi là đỉa thui nên tui bỏ câu này đi hén.

Lộ Nghiêu rùng mình nổi da gà, che miệng Lâm Viễn Chi lại.

"Đừng nói nữa, nghe đã thấy ghê người."

Nhà ba mẹ nuôi Lâm Viễn Chi nằm tại lưng chừng núi, phía trước có một cái ao nhỏ, phía sau là lớp lớp những thửa ruộng bậc thang.

Trong vườn có một cây đào, hoa đào đều đã héo tàn, những cánh hoa màu hồng nhạt tàn tạ rơi đầy trên mặt đất.

Vị trí nơi này tuy hẻo lánh, nhưng phong cảnh lại vô cùng thơ mộng.

"Tiểu Chi, sao cháu lại về đây một mình rồi? Mẹ cháu đỡ hơn chưa?" Chú hàng xóm vác cái cuốc đi qua, thấy Lâm Viễn Chi liền tươi cười chào hỏi.

"Mẹ cháu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mấy ngày nữa mới về được."

"Ố, đây là bạn học của cháu hả, thằng nhóc này nhìn đẹp trai phết đấy, vừa nhìn đã biết là người thành phố."

Lộ Nghiêu bị khen nên hơi xấu hổ, cũng cười cười đáp lại ông chú.

"Hai hôm nay gà mái trong nhà đẻ không ít trứng, lát nữa cháu qua lấy mấy quả về mà nấu bữa tối ha."

"Cảm ơn bác Trương."

Lâm Viễn Chi lấy chìa khóa mở cổng, vừa đi vào liền ngửi thấy một mùi mốc thoang thoảng, anh mở cửa sổ cho thoáng, phát hiện trên bàn trà trong phòng khách nằm lăn lóc mấy chai bia rỗng, chắc chắn là người đàn ông kia bỏ lại.

"Ba nuôi anh...ông ấy không có nhà sao?" Lộ Nghiêu hỏi.

"Ông ấy tìm được việc ở một công trường trên huyện, ngày thường rất ít về nhà, mẹ anh không có nhà, không ai nấu cơm cho ông ấy ăn, có khi còn lâu lắm mới về tiếp."

Lộ Nghiêu nghe thấy giọng điệu chẳng lấy làm lạ của anh, có chút lo lắng hỏi.

"Có phải ba nuôi đối xử không tốt với anh không?"

Lâm Viễn Chi cầm một cái túi rác đi ra, bỏ mấy vỏ chai bia rỗng vào, đôi mắt anh rũ xuống, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Không được coi là tốt, mà cũng không hẳn là tệ, căn nhà này mọi việc đều do mẹ anh lo, sau đó anh bắt đầu đi học, năm nào cũng đứng hạng nhất, ông ấy có khi cũng khen anh một hai câu."

"Thôi không nói cái này, buổi tối em muốn ăn gì? Trong ao có cá, anh nấu cá kho cho em ăn nhé?"

Lộ Nghiêu nghe thấy anh sẽ đích thân xuống bếp nấu cá kho, hai mắt lập tức sáng lên.

"Được chứ, em còn chưa ăn cá anh nấu bao giờ đâu."

Lâm Viễn Chi đi qua nhà bác Trương cách vách lấy mấy quả trứng gà, lại ra ngoài ao bắt hai con cá lên, một con đem tặng bác Trương, một con thì mang về nhà nấu.

Phòng bếp truyền thống dưới quê đều là loại chảo sắt lớn đặt trên bếp lò rỗng phải nhóm lửa, đây là lần đầu tiên Lộ Nghiêu nhìn thấy loại bếp này, thấy Lâm Viễn Chi thuần thục bổ mấy khúc củi ném vào bếp lò, nhịn không được mà kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Lâm Viễn Chi lấy một nhúm cỏ khô rồi dùng bật lửa nhóm bếp, sau đó nhét vào giữa đống củi khô vừa bổ. Không bao lâu đống củi khô liền bốc cháy, chảo sắt bên trên cũng dần dần tỏa ra hơi nóng.

"Đù, cái nồi này to quá trời, tí nữa xào rau kiểu gì vậy?"

Lộ Nghiêu hoàn toàn chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên ngốc nghếch giương mắt nhìn. Nhìn thấy thủ pháp mổ cá điêu luyện của Lâm Viễn Chi là biết ngày thường anh rất hay làm việc nhà, xuống tay vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.

"Dùng chảo này xào đồ ăn càng thơm, đợi lát nữa em sẽ biết."

Lâm Viễn Chi mổ xong cá, sau đó rửa sạch nội tạng dưới vòi nước chảy, sau khi đem trứng đi hấp, anh lại ra sau vườn hái rau xanh về nấu.

"Nếu không em giúp anh rửa rau nha?" Lộ Nghiêu xung phong nhận việc.

Lâm Viễn Chi gật đầu đưa chậu nước cho cậu, "Lúc rửa chú ý rửa phần rễ kĩ chút, dính nhiều cát lắm, rửa vài lần nước là được."

Chưa đến một tiếng sau, Lâm Viễn Chi đã làm xong bốn món: cá kho, thịt xào ớt, trứng hấp và rau xanh, trên bàn có đủ mọi sắc màu, trông vô cùng đẹp mắt.

Từ lúc anh bắt đầu kho cá thì Lộ Nghiêu đã ngửi thấy mùi thơm, đứng bên cạnh mà thèm dỏ dãi, chờ cá kho nấu xong, cậu liền không chờ được mà lập tức cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Da cá bên ngoài vàng giòn, cắn một cái nước sốt liền tuôn ra tứ phía, thịt chắc tươi ngon, chút xíu vị tanh cũng không có.

Lộ Nghiêu không tiếc lời khen, "Ăn cực kì ngon, tay nghề này của anh mà mở quán ăn thì phải gọi là tuyệt đỉnh đầu bếp!"

"Ngon thì ăn nhiều chút, buổi tối hôm nay không cho phép còn thừa đồ ăn."

Lâm Viễn Chi gắp một miếng thịt xào bỏ vào trong bát cậu.

"Thử cái này đi."

Ăn xong cơm chiều, Lộ Nghiêu no đến mức không động đậy được. Nhìn Lâm Viễn Chi một bên thu dọn chén bát, cậu cũng thấy hơi xấu hổ, vừa muốn thay anh bê mấy cái đĩa trống đi thì đã bị Lâm Viễn Chi duỗi tay ngăn lại.

"Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chỗ này để cho anh."

Ngữ điệu Lâm Viễn Chi chân thật đáng tin, Lộ Nghiêu nghe xong đành phải buông tay, ngượng ngùng mà gãi gãi mũi.

Gia hỏa này có phải chê cậu vô tích sự không vậy, có phải cái gì cậu cũng không biết làm đâu.

Có điều...cậu nhìn bóng lưng Lâm Viễn Chi đứng trước bếp, nhịn không được cảm thán trong lòng, đàn ông khi làm việc nhà đều đẹp trai tới vậy sao.

Khi Lâm Viễn Chi đang rửa bát thì Lộ Nghiêu đi vào phòng ngủ của anh, bên trong bày trí rất đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn học có giá sách cùng một cái tủ quần áo bằng gỗ. Trên giá chất đầy sách, tít bên trên còn có một cái hộp nhỏ, Lộ Nghiêu hơi tò mò cầm lấy mở ra nhìn thoáng qua.

Bên trong có một cái cúc áo màu trắng.

Cậu mơ hồ cảm thấy chiếc cúc áo này có chút quen thuộc, khi đang bận hồi tưởng, phía sau lưng liền vang lên giọng nói của Lâm Viễn Chi.

"Đang xem gì vậy?"

Lộ Nghiêu lập tức chột dạ đóng nắp hộp lại.

Lâm Viễn Chi đi đến trước mặt cậu, nhìn thấy đồ vật trên tay Lộ Nghiêu, anh nhẹ nhàng cười.

"Đây vốn là đồ của em mà, khẩn trương đến vậy sao?"

"A, cái cúc áo này là..."

Lộ Nghiêu nhớ ra rồi, cảnh trong giấc mơ đó vô cùng chân thực, lúc cậu đánh nhau với người ta, cúc áo đồng phục rơi mất một cái, đến khi về nhà mới phát hiện ra.

Không nghĩ tới nó lại bị Lâm Viễn Chi nhặt được.

"Dù sao anh cũng trân quý nó nhiều năm như vậy rồi, thôi tặng cho anh đó."

Ngữ điệu cậu nhẹ nhàng, trong lòng cũng thấy thoải mái, mặc kệ người Lâm Viễn Chi thích trước đó là ai đều không quan trọng, quan trọng nhất người bây giờ đang đứng bên cạnh anh ấy chính là mình!

Cậu đưa cái hộp lại cho Lâm Viễn Chi.

Lâm Viễn Chi quan sát thấy biểu cảm biến hóa rất nhỏ trên mặt cậu, có chút do dự nói, "Nghiêu Nghiêu, có phải em vẫn chưa..."

Còn chưa dứt lời, điện thoại đang đặt trên bàn sách của Lộ Nghiêu bỗng nhiên vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, Lộ Nghiêu hơi khựng lại, có chút nghi hoặc ấn nghe.

"Sao vậy mẹ? Không phải ngày hôm qua con đã nói cuối tuần sẽ không về sao?"

Giọng nói Trần Hương Mai nghe không giống sự nhẹ nhàng trìu mến của ngày thường, "Mẹ biết, chỉ là mẹ muốn hỏi bây giờ con đang ở trường à?"

Lộ Nghiêu liếc mắt nhìn Lâm Viễn Chi một cái, mất tự nhiên nói, "Con đang ở nhà một người bạn."

"Bạn nào? Là...Tiểu Lâm sao?"

Trong lòng Lộ Nghiêu nhảy dựng, đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Ngay lúc này, trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo tin nhắn Wechat, là Vương Khánh Quốc gửi tới.

"SOS! Chuyện cậu với giáo thảo yêu đương đã lên hotsearch rồi kìa!"

Your message is required.


There are no comments yet.