Chương 28
Máu toàn thân Lâm Viễn Chi cơ hồ sôi trào lên chỉ trong phút chốc, động tác của Lộ Nghiêu hoàn toàn là vô thức, giống như một chú mèo nhỏ sử dụng cùng lúc cả môi và lưỡi nhẹ nhàng cắn cắn hầu kết anh.
Cổ họng Lâm Viễn Chi nóng bừng, trái tim không ức chế được mà run rẩy, anh dùng sức nắm lấy bả vai Lộ Nghiêu, rũ đôi mắt nhìn cậu.
"Nghiêu Nghiêu, cậu biết mình đang làm cái gì không?"
Lộ Nghiêu chớp chớp đôi mắt hơi mê mang, tựa hồ có chút khó hiểu, "Tôi làm gì?"
Lâm Viễn Chi nhìn gương mặt khiến anh vừa yêu lại vừa hận, duỗi tay nắm lấy cằm Lộ Nghiêu, ngón tay cái chậm rãi vu.ốt ve môi cậu.
"Vẫn muốn uống nước à?"
Lộ Nghiêu lắc lắc đầu, rụt cổ muốn tránh khỏi ngón tay Lâm Viễn Chi nhưng vòng eo lại bị người kia ôm siết không thể thoát.
Ánh mắt Lâm Viễn Chi âm trầm nhìn Lộ Nghiêu, ngón tay vẫn đang ấn lên môi cậu.
"Không uống nước nữa, uống cái khác nhé, được không?"
"Cái gì......"
Hai chữ kia mới ra khỏi miệng, cằm đã bị người bóp chặt, hung hăng hôn lên.
Lộ Nghiêu mở to hai mắt, không dám tin tưởng mà nhìn gương mặt Lâm Viễn Chi gần trong gang tấc. Hai người hô hấp đều rối loạn, mắt kính Lâm Viễn Chi đụng vào mũi cậu, ngay sau đó chiếc kính gây cản trở kia đã bị tháo xuống ném lên bàn trà.
Cả người Lộ Nghiêu rơi vào sô pha, hai tay bị túm giơ lên đầu, thừa nhận nụ hôn như mưa rền gió dữ.
Lý trí còn sót lại nói cho cậu, hôm nay Lâm Viễn Chi đã thực sự mất khống chế. Rõ ràng là người dịu dàng đến vậy, vì sao lúc hôn cậu lại giống như một con sói đói, gấp không chờ nổi mà muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào trong bụng?
Lộ Nghiêu nghe được bản thân phát ra âm thanh giọng mũi nức nở, quả thực không giống giọng của cậu chút nào! Hôn sâu như vậy khiến cậu thở không nổi, không thể không dùng tay túm lấy cổ áo Lâm Viễn Chi, hổn hển nói, "Anh đừng hôn..."
Có lẽ qua năm phút, hoặc là lâu hơn, Lâm Viễn Chi mới chịu rời khỏi môi cậu. Mùi rượu nhàn nhạt trong miệng Lộ Nghiêu vẫn đang quanh quẩn nơi đầu lưỡi anh, còn có một loại vị ngọt không nói nên lời.
Lâm Viễn Chi không cách nào hình dung ra loại cảm giác này, rõ ràng vừa mới nhấm nháp môi lưỡi người nọ xong, cảm giác khát khô trong cổ họng vẫn như cũ không khá hơn chút nào.
Cuối cùng cũng được buông tha, Lộ Nghiêu mở miệng thở dốc. Khoé miệng có chút đau nhói, hình như là chỗ nào đó đã bị cắn rách rồi, đầu cậu vẫn khá mơ hồ, chỉ là theo bản năng cảm thấy tủi thân.
"Cái người này...Sao mà phiền quá vậy..."
Cậu lẩm bẩm trong miệng, lăn từ trên sô pha xuống đất. Lâm Viễn Chi không đeo kính khiến cậu vô thức cảm thấy có chút nguy hiểm.
Chỉ là chưa đi được hai bước, chân cậu đã bị vướng vào cạnh bàn.
Lâm Viễn Chi duỗi tay đỡ lấy cậu, giọng nói khàn khàn, "Nghiêu Nghiêu, chuyện vừa nãy, cậu không chán ghét đúng không?"
Lộ Nghiêu căn bản không muốn để ý đến anh, tuy rằng đầu cậu choáng váng, nhưng cảm giác đau nhói nơi khóe miệng đang không ngừng nhắc nhở cậu rằng, quan hệ giữa cậu và Lâm Viễn Chi đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Không nên thành ra như vậy.
Cậu hất tay Lâm Viễn Chi ra, chân nam đá chân chiêu trở về phòng ngủ của mình, trực tiếp khóa trái cửa phòng.
Lâm Viễn Chi không yên tâm chờ ở ngoài cửa, thấy bên trong sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, nhịn không được gõ gõ cửa.
"Nghiêu Nghiêu, cậu ngủ rồi sao?"
"Ngủ sớm rồi, anh có thấy phiền không vậy?"
Lâm Viễn Chi cong cong khóe miệng, lại thấp giọng nói, "Vừa rồi...tôi không khống chế được, cắn rách miệng cậu rồi, thật xin lỗi."
Lộ Nghiêu nghe xong cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ, túm lấy gối đầu ném lên cửa.
"Anh câm miệng đi!"
Khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Lộ Nghiêu sớm giờ đã rất mệt mỏi, cơn buồn ngủ giống như thủy triều mãnh liệt ập tới.
Cậu đặt đầu xuống gối, bất tri bất giác đã ngủ say.
Đêm nay, cậu mơ một giấc mơ vô cùng chân thực.
Trong mơ cậu trở về thời cấp hai, có vẻ là giữa mùa hè, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào hành lang, cậu đeo cặp sách trên vai, vẻ mặt không kiên nhẫn đứng ngoài phòng học nói một câu chào thầy.
"Được rồi, các bạn cùng hoan nghênh bạn học mới chuyển tới của lớp chúng ta, Lộ Nghiêu."
Thầy chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên, bụng bia hơi hơi tròn, ngữ điệu rất dõng dạc hùng hồn.
Trong từng tiếng vỗ tay hời hợt, Lộ Nghiêu ung dung thong thả bước vào. Vừa nhìn thấy mặt cậu, tiếng vỗ tay của các bạn nữ rõ ràng trở nên nhiệt liệt hơn nhiều.
"Lộ Nghiêu, em ngồi cùng lớp phó học tập đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi trò ấy." Thầy chủ nhiệm chỉ cho cậu chỗ ngồi hàng phía sau.
Bởi vì công việc của ba, từ nhỏ đến lớn Lộ Nghiêu không biết đã chuyển qua bao nhiêu trường, đối mặt với trường mới bạn mới, cậu cũng không có chút cảm giác khẩn trương nào, ngược lại có vẻ thập phần ung dung.
Kéo kéo dây quai balo lên trên, Lộ Nghiêu ngồi xuống chỗ ghế trống duy nhất ở hàng sau.
"Đây là sách mới, cậu kiểm tra một chút, nhìn xem thiếu sách giáo khoa hay sách bài tập nào không."
Lộ Nghiêu đùa nghịch hộp bút của mình, nghe được thanh âm không nóng không lạnh của nam sinh bên cạnh, cậu có lệ mà ừ một tiếng.
"Cảm ơn, hôm nào mời cậu uống Coca."
Thời gian trong mơ trôi qua thật mau, cậu là người thích náo nhiệt, tính tình lại hào phóng rộng rãi, rất nhanh liền hòa mình vào với các bạn trong lớp, trừ một người ra, chính là bạn cùng bàn của cậu.
Gương mặt lớp phó học tập trong mơ giống như bị một tầng sương mù bao phủ, không thể nhớ nổi, cậu ấy đeo gọng kính đen dày, dáng người gầy ốm, khi ngồi trên bàn cúi đầu đọc sách, sống lưng cong như cung tên bị kéo căng đến cực hạn.
Lộ Nghiêu cũng không phải chưa từng thử hối lộ cậu ta, có điều cậu mua những đồ ăn vặt cùng trái cây, đối phương giống như không thèm để ý tới, đa phần đều lạnh lùng từ chối.
Thời gian sau, Lộ Nghiêu cũng lười phí tâm tư, dù sao trừ những lúc có thành tích thi ra cậu ta mới có chút gọi là cảm giác tồn tại, những lúc khác đều giống như người trong suốt. Cậu cùng con mọt sách này vốn cũng chẳng có lời nào để nói, không cần thiết phải lãng phí sức lực đi kết bạn.
Thời gian trong mơ vừa hỗn loạn vừa không có quy tắc, trong nháy mắt liền chuyển đến ngày kết thúc kỳ thi lên cấp ba, khi cậu cùng vài người bạn vừa bước vào cửa phòng học đã nghe thấy một trận cười vang.
"Mau xem mau xem, thư tình mới ra lò của lớp phó! LY thân mến, mau nghĩ lại xem, lớp học chúng ta có nữ sinh nào tên viết tắt là LY?"
"Không phải là Lý Dao đó chứ? Má ơi, lớp phó đúng là không có mắt, cái loại mặt đầy mụn trán sân bay như nhỏ đó thế mà cũng thích."
*Lý Dao 李瑶: Lǐ Yáo.
Cho bạn nào không nhớ thì Lộ Nghiêu là 路尧 Lù Yáo.
Một số nam sinh thường thích trêu chọc người khác của lớp đang cầm trên tay một bức thư tình màu xanh nhạt, mặt mày hớn hở tụ tập lại một chỗ, lớn tiếng thảo luận rốt cuộc ai mới là nhân vật chính trong bức thư.
Tuy rằng Lộ Nghiêu và lớp phó không thân, nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng là bạn cùng bàn của mình. Những người này ngày thường trêu cợt cậu ta thì cũng thôi, lại còn liên lụy đến cô gái vô tội, thật sự quá mất dạy.
Nam sinh này có tiếng là hạng du thủ du thực, lúc đi học thích cãi tay đôi với giáo viên, tan học liền ra ngoài tán gái đánh nhau, nhiều lần đã bị nhắc tên trước toàn trường như một tấm gương xấu, nhưng ỷ lại trong nhà có quan hệ nên vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như cũ.
Thấy lộ Nghiêu đến gần, nam sinh có chút đề phòng nhìn chằm chằm cậu.
"Mày muốn làm gì?"
Lộ Nghiêu híp híp mắt, "Trộm đồ của người khác thì không tốt lắm đâu?"
"Ai nói đây là trộm, tao nhặt được trên bàn lớp phó."
Hắn luôn luôn ngứa mắt cái vẻ giả vờ thanh cao của lớp phó, mỗi lần tìm tới cậu ta xin chép bài tập, hắn cảm thấy mình hèn mọn cứ như ăn mày đi xin tiền vậy, tên kia còn chưa chắc sẽ đồng ý. Hắn đã sớm muốn tìm cơ hội để lên mặt.
Lộ Nghiêu cười tủm tỉm nhìn hắn, "Thế à? Vậy cậu nhặt được như thế nào? Hay là biểu diễn lại một lần cho bọn tôi xem đi?"
Không ít ánh mắt trong lớp đang đổ dồn về phía hai người, khí thế nam sinh có chút không bằng, hắn có tật giật mình, nghĩ đến sắp có chuông vào lớp rồi, hắn nhanh chóng nhét bức thư vào ngăn kéo lớp phó.
"Bây giờ tao trả là được chứ gì? Con mẹ nó lo chuyện bao đồng vừa thôi!"
Hắn chửi một câu xong còn ngại không đủ, lại hướng trên mặt đất "phi" một tiếng.
Lộ Nghiêu từ nhỏ đến lớn đều được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, đã bao giờ bị người mắng như vậy, lửa giận bốc lên liền giơ chân đạp một phát.
Cảnh tượng phía sau rất hỗn loạn, hai người đánh nhau, đàn em hai bên cũng nhảy vào tham gia, thẳng đến khi chuông vào học reo lên, thầy chủ nhiệm cùng giáo viên bộ môn biết chuyện, vội vội vàng vàng đi vào mới tách được hai người ra.
Hai tiết học sau đó Lộ Nghiêu đều ở văn phòng viết bản kiểm điểm, thầy chủ nhiệm dò hỏi nguyên nhân các thứ xong cũng không trách móc nặng nề gì cả, kiểm tra bản kiểm điểm xong liền thả cậu về.
Lúc đó đã là thời điểm tan học, trong phòng học trống không, đa phần học sinh đều đã về ký túc xá tắm rửa hoặc đi canteen ăn cơm. Lộ Nghiêu đè đè gương mặt sưng đỏ, nhe răng trợn mắt ngồi xuống ghế.
Cậu vừa định uống nước liền thấy một thân ảnh thon dài từ ngoài cửa đi vào.
Bộ dáng của lớp phó vẫn là cái vẻ lạnh lùng như cũ, chỉ là trên tay cầm theo một túi thuốc, đi qua bên người Lộ Nghiêu rồi đặt nó lên bàn cậu.
Lộ Nghiêu cảm thấy rất hiếm lạ, cậu mở túi ra, bên trong là cồn đỏ povidine, tăm bông, còn có băng cá nhân, đầy đủ mọi thứ. Phỏng chừng là lớp phó đặc biệt đi phòng ý tế lấy cho cậu.
"Cảm ơn nha."
Bên cạnh truyền đến tiếng kéo ghế, theo đó là một giọng nói trong trẻo.
"Không cần cảm ơn."
Lộ Nghiêu chưa ăn gì, cũng không có ý định đi canteen, cậu nhìn nhìn đồng hồ treo trên bảng đen, định làm một chút bài tập tiếng Anh liền nghe thấy người bên cạnh hỏi một câu.
"Hôm nay cậu đánh nhau, có liên quan tới tôi sao?"
Lộ Nghiêu cười gượng hai tiếng, "Cũng không hẳn, chỉ là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ mà thôi."
Khó có dịp lớp phó chủ động tìm cậu nói chuyện, Lộ Nghiêu quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, cậu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nhắc nhở một chút.
"Mấy bức thư gì đó của cậu, vẫn nên cất cho kĩ, đừng để người khác nhìn thấy."
"Ừm, tôi sẽ chú ý."
Lộ Nghiêu cho rằng cuộc trò chuyện này tới đây hẳn là đã kết thúc, không nghĩ tới cậu vừa mới cầm bút, lại nghe thấy giọng nói của lớp phó.
"Cậu không tò mò xem bức thư tình này tôi viết cho ai sao?"
Trong phòng học yên tĩnh vô cùng, nơi xa xa trên hành lang truyền đến vài tiếng cười đùa, Lộ Nghiêu lật một trang sách, quay đầu nhìn về nam sinh bên cạnh.
Tò mò là không sai, nhưng đây là chuyện riêng của người ta, cậu cũng đâu thể hỏi thẳng mặt được,
"Thật ra, bức thư tình này viết cho..."
Lộ Nghiêu chỉ nhìn thấy môi cậu ta hơi hơi mấp máy, đôi mắt đen sau cặp kính dày mơ hồ không rõ, hình ảnh trước mắt đột nhiên vặn vẹo, biến hóa thành các loại hình dạng kỳ quái.
Cảm giác rơi xuống không trọng lực khiến Lộ Nghiêu giật mình tỉnh lại.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, sâu trong đầu truyền đến cảm giác đau đớn, Lộ Nghiêu chậm rãi lấy lại tinh thần mới phát hiện chính mình vừa mới nằm mơ.
Nhưng giấc mơ này cũng quá chân thực, căn bản không giống ký ức của nguyên chủ, mà giống như cậu đã tự mình trải qua.
Lớp phó học tập ngồi cùng bàn với cậu rốt cuộc là ai?
Lộ Nghiêu đè đè huyệt Thái Dương, xoay người xuống giường, cậu đi đến trước của sổ sát đất, đang muốn kéo rèm lên thay quần áo, hình ảnh nào đó tối qua chợt mãnh liệt tràn vào trong đầu.
Hai phút sau, Lộ Nghiêu gãi gãi đầu tóc lộn xộn khi vừa ngủ dậy của mình, thống khổ thở dài.
Hôm qua cậu đã trải qua những chuyện quái quỷ gì vậy, ở quán bar xui xẻo bị nhốt chung phòng với Cố Bách cũng thôi, lúc sau vậy mà còn cùng Lâm Viễn Chi ở trên sô pha...Tưởng tượng đến nụ hôn mưa rền gió dữ kia, Lộ Nghiêu liền đỏ bừng mặt.
Cậu chạy nhanh vào phòng tắm muốn rửa mặt, vừa nhìn vào gương liền thấy khóe miệng trầy da của mình.
Cứu mạng!
Nói đến nói đi, đều là bởi vì cậu uống rượu say, hơn nữa sau khi ngửi mùi huân hương kia ý thức liền không rõ, một hai phải quấn lấy Lâm Viễn Chi, nếu lúc ấy cậu không tìm đường chết mà hôn hầu kết anh, chuyện sau đó sẽ không bao giờ có cơ hội xảy ra.
Xét cho cùng đều do cái thằng ngu Lưu Minh Khải kia!
Lộ Nghiêu tức cái mình, ở trong toilet nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Nghiêu Nghiêu, cậu tỉnh rồi sao?"
Nghe được giọng nói dịu dàng của Lâm Viễn Chi, toán thân Lộ Nghiêu liền cứng đờ, cậu bây giờ không muốn nhìn thấy mặt anh, chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ này.
Không nghe được câu trả lời Lâm Viễn Chi cũng không giận. anh đứng trước cánh cửa, hơi hơi đề cao âm lượng, "Tôi nấu cháo bát bảo rồi, trong nồi có trứng luộc, nếu cậu đói thì có thể ăn một chút."
Lâm Viễn Chi dừng một chút rồi lại nói, "Buổi chiều tôi mua vé về quê, chờ năm sau mới có thể quay lại Uyển Thành."
Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, Lâm Viễn Chi đã biết đáp án, anh cười khổ một tiếng, trong mắt hiện lên sự cô đơn, sau đó rất nhanh liền biến mất.
"Tôi biết cậu không muốn thấy tôi, tôi về trường trước đây. Nghiêu Nghiêu, tạm biệt."
Lộ Nghiêu đứng sau cánh cửa toilet, nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng xa. Tiếng khóa cửa "cạch" một tiếng, trong lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Lộ Nghiêu mở cửa phòng ra nhìn phòng khách trống không, nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì.
***
Bởi vì ngoài miệng có vết thương, đêm đó Lộ Nghiêu cũng không dám về nhà, mẹ cậu gọi điện thì cũng chỉ nói mình đang chơi ở nhà bạn, qua hai ngày thì về.
Đêm nay Lộ Nghiêu một mình ở chung cư xem phim, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hàn Dương. Cậu nhìn ID người gọi, vốn dĩ muốn trực tiếp tắt máy, nhưng nghĩ lại Hàn Dương cũng không cố ý, cậu bèn cầm điện thoại lên nghe.
"Đàn em, đêm đó thật sự xin lỗi cậu. Cậu yên tâm, Lưu Minh Khải hiện tại đang ở đồn cảnh sát, cái tên Bối Bối kia cũng không thoát được đâu."
Lấy quyền thế của Cố gia, muốn trừng trị Lưu Minh Khải tất nhiên là dễ như trở bàn tay, với cái kết quả này thì Lộ Nghiêu không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Tôi biết rồi, còn chuyện gì khác không?"
Hàn Dương nhìn thoáng qua người bên cạnh, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, "Cái đó...đàn em, Lão Cố cũng đang ở cạnh anh, nó muốn nói lời xin lỗi với cậu. Cậu xem...nếu không hai người nói hai câu nhé?"
Lộ Nghiêu nghĩ cũng không muốn nghĩ lại cảnh tượng đêm đó, cậu trợn trắng mắt, "Không cần đâu, nói chuyện gì đó cũng thôi đi, tạm biệt."
Cúp điện thoại.
Chờ khi đã ăn chán cơm hộp ngoài tiệm, Lộ Nghiêu mới trở về biệt thự nhà mình.
Gần đến Tết, biệt thự trang hoàng rực rỡ, nơi nơi đều treo đèn lồng đỏ. Khi cậu về đến, phát hiện xe ba cậu đang đậu trong sân, khó có được thời gian Lộ Vũ Phong về ăn cơm sớm như vậy.
Đáy lòng Lộ Nghiêu sinh ra một tia buồn bực, mới vừa đi vào huyền quan, cậu liền nghe thấy Trần Hương Mai và Lộ Vũ Phong đang nói cười rôm rả, hai người hiển nhiên đang cực kì cao hứng.
Lộ Nghiêu ném chìa khóa lên trên tủ giày, đổi dép lê đi vào nhà.
"Ba, mẹ, hai người nói gì mà vui vậy?"
Trần Hương Mai nhìn thấy cậu lập tức vui vẻ ra mặt mà vẫy vẫy tay. Lộ Nghiêu ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt bà, Trần Hương Mai thuận tay xoa xoa đầu cậu, cười nói, "Con vẫn chưa biết đúng không, ba con cùng tiểu Cố tổng hôm qua đã ký một bản hợp đồng lớn. Doanh số bán hàng hai năm tới của công ty không cần phải lo nghĩ nữa rồi."
Trong lòng Lộ Nghiêu chấn động, trên mặt vẫn làm bộ kinh hỉ.
"Thật ạ? Ba, trong đó hẳn là cũng có công lao của con. Chúng ta có phải nên chúc mừng một chút?"
"Biết ngay con sẽ tranh công."
Lộ Vũ Phong cười ha hả vén tay áo lên, "Được, hôm nay ba sẽ làm trợ thủ cho mẹ, làm món đầu cá kho ớt, chúng ta ăn mừng một chút."
Tết ông Táo qua đi, không quá hai ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán. Họ hàng Lộ gia phần lớn không ở Uyển Thành, quê quán ông bà nội ông bà ngoại đều ở nông thôn. Trần Hương Mai tính toán trước Tết sẽ đưa Lộ Nghiêu về quê ngoại thăm ông bà.
Lộ Nghiêu lớn lên đẹp mắt, cái miệng lại ngọt sớt, đều khiến trưởng bối rất vui vẻ, ở quê mà ngủ đến 11 giờ trưa ông bà ngoại cũng không nói gì cậu.
Tính tình Lộ Nghiêu cũng vốn đã lười, ở quê cái gì cũng không làm, mỗi ngày đều trêu mèo chọc chó. Lộ Vũ Phong nhìn không vừa mắt, trước Tết liền xách cậu về Uyển Thành.
Nhìn cốp xe Bentley chất một đống lớn quà cáp, Lộ Nghiêu có chút buồn bực.
"Ba, không phải qua Tết chúng ta mới đi thăm họ hàng sao?"
"Hôm nay đi thăm Cố lão gia tử. Dược phẩm Hòa Quang cùng chúng ta ký hợp đồng lớn như vậy, không đi Cố gia chào hỏi thì không phải phép cho lắm."
Hôm nay Trần Hương Mai cũng trang điểm phá lệ trang trọng, tóng thẳng đã uốn thành kiểu xoăn thời thượng, sườn xám màu xanh cộng một chiếc áo khoác lông dê.
Bà kéo kéo cánh tay Lộ Nghiêu, vỗ vỗ mu bàn tay cậu.
"Đúng vậy Nghiêu Nghiêu, Cố Bách là đàn anh của con, về sau cũng có thể mời thằng bé đến nhà mình chơi. Người trẻ tuổi nên giao tiếp nhiều chút."
Lộ Nghiêu âm thầm trợn trắng mắt, cũng không phản bác bọn họ.
Nhà Cố gia là một căn biệt thự tường trắng ngói đen nằm dưới chân núi Thanh Tây, đình viện thiết kế theo kiểu lâm viên phong cách Tô Châu, hành lang được bao quanh bởi rừng trúc, hai bên có dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, phong cảnh lịch sự lại tao nhã.
Xuyên qua hành lang dài, lại qua một bức tường phù điêu mới đến được phòng khách.
Cố lão gia tử ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, tuy đã qua 80 nhưng tinh thần vẫn quắc thước như cũ, ông mặc Đường phục tối màu, đôi mắt ưng thanh triệt sắc bén.
Bốn người hàn huyên một hồi, sau khi Lộ Vũ Phong tặng quà, Cố lão gia tử mỉm cười liếc mắt đánh giá Lộ Nghiêu.
"Đây hẳn là Tiểu Nghiêu nhỉ, thôi cháu không cần ở đây đâu, ra vườn chơi đi, có thể cho cá ăn đấy."
"Vâng, Cố gia gia."
Lộ Nghiêu đang ngại phải ngồi ngốc ở phòng khách, cậu ra cửa, đi trên hành lang dài, muốn xem xem bể cá vàng ở đây. Ai ngờ vừa mới vòng qua hòn non bộ liền nhìn thấy một người không muốn thấy.
Cậu quay đầu muốn đi, một người trong đó nhanh tay lẹ mắt ném bay túi thức ăn cho cá, bước lên gọi cậu lại.
"Đàn em đừng đi mà. Tới cũng tới rồi, ngồi xuống nói chuyện chút đi."
Hàn Dương mở miệng, lại nháy mắt ra hiệu cho Cố Bách bên cạnh. Trên mặt hắn hiện lên vẻ không được tự nhiên, nhìn thẳng vào Lộ Nghiêu, "Chuyện lần trước...khiến cậu bị liên lụy, thật xin lỗi."
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn xin lỗi của hắn.
Lộ Nghiêu hừ lạnh một tiếng, cậu cũng không còn ghi hận chuyện đó nữa, chỉ là nhìn thấy cái bản mặt này cậu liền thấy ghét. Nhưng hiện tại dù sao cũng đang ở trong nhà người ta, đã tránh không được, thì chi bằng giả ngu còn hơn.
"Các anh nói chuyện quán bar đêm đó à, ngày đó tôi uống nhiều rượu quá, không ấn tượng cho lắm."
Lộ Nghiêu không dấu vết lảng sang chuyện khác, cậu ngó mắt đến cái đình bát giác gần đó, phát hiện bên trong có dụng cụ câu cá, tức khắc nổi hứng.
"Cái ao này câu cá được hả?"
Cố Bách khẽ gật đầu, "Hồ phía sau có thể câu, cậu muốn đi sao?"
"Thôi, trời quá lạnh, tôi vẫn nên cho cá ăn đi."
Lộ Nghiêu vào đình bát giác ngồi xuống, chìa tay về phía Hàn Dương.
"Túi thức ăn vừa nãy của anh đâu?"
"Nó ném trên mặt đất rồi, không dùng được nữa. Để tôi nhờ bác Trần lấy hai túi mới lại đây."
Bác Trần là quản gia trong nhà, việc lớn việc bé đều do ông lo liệu, Cố Bách gọi một cú điện thoại, rất nhanh đã có một ông bác trung niên tóc hoa râm, diện mạo khôn khéo mang hai túi thức ăn cho cá đến.
Hàn Dương thấy Lộ Nghiêu đang nhìn chằm chằm những con cá vàng đủ loại màu sắc, có vẻ rất hứng thú, nhịn không được liền muốn khoe khoang một chút.
"Cá vàng trong nhà này cùng với những loại cá trên thị trường không giống nhau, con màu vàng kim kia chính là cá vàng mắt rồng*..."
Lộ Nghiêu gật gật đầu, cầm một quả cherry trong đĩa hoa quả ném vào miệng, cherry nhập khẩu vừa to vừa ngọt, cực kỳ mọng nước. Lộ Nghiêu ăn liền bảy tám quả, môi cũng đỏ lên.
Cố Bách xem cậu ra vẻ có lệ mà ừm ừm vài tiếng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, hoá ra gia hỏa này vội vàng ăn trái cây, một câu cũng không nghe vào tai.
"Nhị phu nhân, cẩn thận một chút, đừng để bị ngã."
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
Cố Bách thấy người tới liền lập tức đứng lên, lễ phép gọi một tiếng dì hai.
Một người phụ nữ mặc sườn xám, bọc một chiếc áo choàng lông dê bên ngoài, dánh người thướt tha đi tới. Khuôn mặt bà thanh lệ, lông mày lá liễu tỉ mỉ vẽ lên, giữa hai hàng lông mày phảng phất sự u buồn.
*Cũng không già đến nỗi để gọi bằng bà, nhưng mà nghĩ lại mình cũng gọi mẹ Lộ Nghiêu như thế nên cứ để vậy nhen.
"Tiểu Bách, hôm nay trong nhà có khách à?"
Lộ Nghiêu nhìn thấy người kia cũng lập tức đứng lên, cười lễ phép , "Chào dì ạ."
Người phụ nữ hơi hơi gật đầu, tầm mắt dừng trên khóe miệng Lộ Nghiêu.
"Đứa nhỏ này thật là, ăn cái gì mà miệng bẩn hết rồi."
Bà cầm khăn ướt lên muốn giúp Lộ Nghiêu lau miệng, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, hốc mắt bỗng nhiên hơi hơi đỏ lên, một giọt nước mắt vô thức chảy xuống.
Cố Bách hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn bảo mẫu phía sau.
"Chị Vương, hôm nay gió lớn, chị nên đưa dì hai về đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Nhị phu nhân, chúng ta về phòng thôi." Bảo mẫu than nhẹ một tiếng, tiến lên đỡ lấy tay người phụ nữ.
"Dì à, dì không sao chứ?" Lộ Nghiêu có chút không hiểu tại sao người trước mắt lại lộ ra ánh mắt bi thương đến thế.
"Dì không sao, các cháu cứ chơi đi nhé."
Người phụ nữ quấn chặt chiếc áo choàng, xoay người đi vào hành lang dài, bóng lưng tiêu điều mà thê lương.
Trên đường trở về, Lộ Nghiêu nghĩ đến thân ảnh ấy, nhịn không được hỏi mẹ.
"Mẹ, Cố Bách còn có một người dì đúng không ạ?"
Trần Hương Mai nghe được lời này liền nhíu mày, quay đầu nhìn cậu.
"Hôm nay con nhìn thấy cô ấy sao?"
"Vâng, lúc con ở hồ cá vàng cho chúng nó ăn thì gặp được, con cứ cảm thấy...trạng thái dì ấy hình như không tốt lắm."
Trần Hương Mai không biết nghĩ đến cái gì, thở dài một hơi.
"Nhắc đến cũng thấy thương thay, Cố Bách vốn dĩ có một cậu anh họ, cũng chính là con trai của dì hai nó, chẳng qua lúc còn nhỏ bị bắt cóc mất, vẫn luôn không tìm được, từ lúc đó trở đi, tinh thần dì hai thằng bé liền trở nên bất ổn. Nghe nói mấy năm nay đi khám rồi trị liệu khắp nơi, cũng không biết có khá lên được chút nào không, haiz, cũng là người mệnh khổ."
"Trách thì chỉ có thể trách bảo mẫu nhà họ lúc đó quá chểnh mảng, đưa trẻ con đi chơi công viên lại không trông chừng cho tốt. Đương nhiên, đáng giận nhất chính là bọn buôn người, những kẻ đó xứng đáng đi tù mọt gông."
Lộ Vũ Phong ngồi ở ghế phụ, nhịn không được nói tiếp, "Nếu là tôi, chú hai và dì hai của nó lại có thêm một đứa là được, sao cứ phải đắm chìm mãi trong quá khứ?"
Trần Hương Mai hừ lạnh một tiếng, "Đàn ông các anh chính là như vậy, một tí đồng cảm cũng không có, dì hai nó đều đã như vậy rồi sao mà có thêm được?"
Hai người tranh luận mãi, rồi lại kéo sang vấn đề khác cãi tiếp. Lộ Nghiêu nghe mà đau hết cả đầu, dứt khoát đeo tai nghe vào nghe nhạc.
Đảo mắt liền đến đêm 30, một nhà ba người lái xe về quê ăn Tết, tuy rằng ở nông thôn, nhừng mấy năm trước Lộ Vũ Phong đã xây biệt thự phong cách Châu Âu cho ba mẹ, sân cùng vườn cây so với nhà họ còn to hơn, Lộ Nghiêu ở đây sống thoải mái y như nhà mình.
Ở quê họ hàng nhiều, ăn Tết cũng náo nhiệt. sau khi ăn xong cơm tất niên, Lộ Nghiêu mới vừa nhận vài bao lì xì đã bị bác gái kêu đi chơi mạt chược.
trong TV đang mở Xuân Vãn, trẻ con bên ngoài đốt pháo hoa, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo trúc giòn giã.
Điện thoại Lộ Nghiêu đặt trên bàn rung không ngừng, phỏng chừng đều là hồ bằng cẩu hữu nhắn tin chúc năm mới, cậu đang vội vàng tính bài nên cũng không rảnh trả lời.
Rất nhanh đã gần tới 0 giờ.
" Nghiêu Nghiêu, ba con kêu đi lấy pháo hoa kìa."
Lộ Nghiêu đáp một tiếng, hai tay cắm ở trong túi bước về hướng biệt thự nhà mình. Trên đường đi, cậu móc điện thoại nhìn thoáng qua, Vương Khánh Quốc gửi cho cậu một đống video Xuân Vãn nhảm xít, Nguyễn Thanh và Mập Mạp thì nhắn tin chúc mừng năm mới vui vẻ, Kevin và Tony ở dàn nhạc lần trước cũng gửi đến tin nhắn tương tự.
Lộ Nghiêu lần lượt trả lời, cuối cùng ngón tay không cẩn thận nhấp vào ảnh đại diện của Lâm Viễn Chi.
Cuộc đối thoại của hai người còn dừng lại ở một tuần trước, đêm mà Lâm Viễn Chi đi quán bar tìm cậu. Lâm Viễn Chi gọi điện thoại cho Lộ Nghiêu, lúc ấy màn hình điện thoại bị rơi vỡ, không nhận được nữa.
Lộ Nghiêu đứng trong làn gió lạnh, cách đó không xa truyền đến tiếng đếm ngược 0 giờ trong Xuân Vãn, đang lúc cậu đang cân nhắc có nên block người này hay không, trong khung thoại bỗng nhiên nảy lên tin nhắn mới.
Lâm Viễn Chi: nn, năm mới vui vẻ. Hy vọng cậu sẽ có một năm bình an khỏe mạnh.
Lộ Nghiêu không nói ra được vì sao khóe miệng mình bỗng nhiên cong lên. Cậu "xì" một tiếng, cằn nhằn dưới đáy lòng lời chúc gì mà cũ kỹ quá thể, sau đó cất điện thoại vào túi, đi nhanh vào trong nhà.
"Ba, ba để pháo hoa chỗ nào thế?"
***
Mùng năm, Lộ Nghiêu theo gia đình quay trở lại Uyển Thành. Ở quê tuy rằng giản dị chất phác, nhưng hoạt động giải trí cũng có hạn, mỗi ngày ngoài việc thăm người thân thì cũng là chơi mạt chược. Lộ Nghiêu bài nghệ không giỏi, mỗi lần bị người kéo qua chơi thì đều bị thua tiền, dần dà cậu cũng không thích chơi nữa, tình nguyện ở nhà một mình chơi game, thoải mái biết bao nhiêu.
Cuối cùng cũng trở về, cậu liền hẹn Vương Khánh Quốc đi khu thương mại gần đó dạo một vòng, cậu ở nhà sắp mốc meo đến nơi rồi.
Đã nói là sẽ gặp nhau ở quán trà sữa mới mở, chỉ là Lộ Nghiêu đã tới một lúc rồi vẫn không phát hiện Vương Khánh Quốc đâu cả.
Cậu click mở Wechat đang định chửi cậu ta một trận, bả vai bỗng nhiên bị vỗ một cái.
Xoay người, trước mắt hiện lên một gương mặt anh tuấn.
Lâm Viễn Chi hôm nay không đeo kính, tóc cũng ngắn hơn một chút, khí chất dường như có chỗ nào đó không giống trước kia. Hơn nữa sau một tuần không gặp, Lộ Nghiêu thiếu chút nữa đã không còn nhận ra anh.
" Nghiêu Nghiêu, năm mới vui vẻ!"
Lâm Viễn Chi mỉm cười nhìn cậu.