Chương 163
Tông Tông nheo mắt nhìn nàng.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì vẻ lúng túng trên mặt nàng, lộ ra một loại hiềm nghi.
Hắn vẫn chưa quên được, năm đó ở Dương Châu tên Tiết Đại Trí đó đã cảnh báo hắn—— Nếu ngươi đối xử với nàng ấy không tốt, thì vẫn có ta đứng đây chờ nàng ấy.
Hoàng Quý phi của hắn còn cần một tên dân thường như hắn ta chờ đợi sao?
Bên này hắn nheo mắt nghĩ chuyện, còn Bàn Nhi đằng kia đột nhiên bắt đầu lau nước mắt.
Ngồi ở góc giường lau nước mắt, Tông Tông vội vàng ngồi thẳng người kéo nàng lên.
“Sao nàng lại khóc rồi?”
“Chàng nói xem sao ta lại khóc? Chuyện đã bao năm rồi, chàng còn nhớ nữa mà suốt ngày cứ nói ta lật đổ hũ giấm, nhưng rõ ràng chàng là người ủ một hũ giấm xưa đấy chứ, càng già càng chua nữa, không có chuyện gì thì lấy ra nếm thử một miếng, sau đó còn cố tình lấy ra chọc tức người ta nữa.”
“Ờ thì...” Tông Tông có chút lúng túng.
“Uyển Chu và Việt Nhi cũng lớn như thế rồi, cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi, chàng suốt ngày cứ lấy chuyện này ra nói, nói không chừng con nhà người ta cũng thành đàn luôn rồi.”
Hắn ho khan vài tiếng, “Trẫm không phải... là có chút ghen với cái tên thanh mai trúc mã đó của nàng sao...” Bằng không, một chuyện như này sao có thể nhớ lâu như vậy chứ. Câu sau đó thì vô cùng mơ hồ, ngay sau đó hắn liền đổi giọng, “Nói đi nói lại, vẫn là Trần gia không ra gì!”
Bàn Nhi nhìn hắn, “Sao lại dính đến Trần gia luôn rồi?”
“Nàng thử nghĩ xem, nếu không phải vợ chồng Nhị thiếu gia của Trần gia quá gian xảo thì năm đó nàng sẽ không bị lạc, và đương nhiên sẽ không gặp được tên được tên Tiết Đại Trí đó. Nói không chừng năm đó người mẫu hậu vừa ý chính là nàng đấy, chứ không phải Trần thị.”
Rõ ràng những gì hắn nói có chút vô lý, cho dù năm đó Bàn Nhi không đi lạc thì Phó Thái hậu cũng sẽ không vừa ý với nàng. Dẫu sao thì Trần Hoàng hậu cũng là con ruột, còn nàng chỉ là con lẻ, sao có thể không chọn con ruột mà chọn con lẻ chứ.
Hơn nữa, nếu năm đó Bàn Nhi không đi lạc, thì nàng đã không trải qua sự vất vả của những người ở dưới đáy, chưa thấy được thế giới và không thể trau dồi tính khí minh bạch như vậy.
Có thể là dưới sự nuông chiều của Trần Hạo Thiên, nàng sẽ là một Trần thị khác: kiêu ngạo và độc đoán. Có thể nàng sẽ không lương thiện, quá coi trọng quyền lợi. Có thể là dưới ảnh hưởng của hậu thuẫn các gia đình cấp cao, nàng cũng biến thành một người chỉ nhìn thấy phụ nữ và trẻ em trong một hình vuông.
Thậm chí đến cuối cùng Vương di nương cũng chưa thể đấu nổi với Nhị phu nhân, vì thế nàng cũng bị liên lụy, Vương di nương có thể sẽ chết, nàng ấy có thể sẽ biến thành một đứa con lẻ không có độ quan trọng gì, và đến cuối cùng sẽ bị Nhị phu nhân gả cho một góa phụ lớn tuổi, hoặc là một tên nhìn bề ngoài thì có vẻ trẻ trung, hiếu động nhưng thực chất hoàn cảnh gia đình lại rất nghèo, còn có bà mẹ già quyền thế nữa.
Nàng ấy sẽ dần mất đi vẻ tao nhã trong khổ cực và suốt ngày chìm đắm trong cuộc đấu trí với mẹ chồng, có thể chồng sẽ mãi nghèo, hoặc một ngày nào đó sẽ sung túc, nhưng cũng sẽ có một bầy vợ, nàng ấy và đối phương sẽ trải qua những ngày hai bên nhìn nhau đã thấy chán ghét và sẽ không can thiệp gì.
Thậm chí khi nàng ấy không sống lại, nàng ấy vẫn là con ngựa thồ rụt rè, yếu ớt và không có tầm mắt. Có lẽ nàng ấy sẽ bị Nhị phu nhân và Trần Hoàng hậu gây khó dễ. Có lẽ nàng ấy sẽ cứ nhịn mãi như thế, thậm chí Uyển Chu còn có thể rời đi lần nữa. Cho đến cuối cùng, vào một ngày nàng ấy sẽ vùng lên để kháng cự.
Lúc đó, liệu hắn ta có nhìn nàng ấy với một ánh mắt khác không?
Có thể sẽ có, có thể nàng ấy vẫn sẽ dành mười năm thậm chí hàng chục năm để chinh phục tâm trí của hắn ta, cho dù hắn ta ngày càng chiều chuộng nàng ấy, thì nàng ấy vẫn sẽ cho rằng đấy là do mình làm ra, cho rằng bản thân không chân tình thực ý, sao lại có thể kỳ vọng hắn ta sẽ trao nàng ấy tấm chân tình.
Có thể hai người sẽ mãi ở bên nhau, nhưng cuối cùng sẽ để lại nhiều tiếc nuối, như thể sau khi hắn ta chết, nàng ấy sẽ ngồi một mình trong một Từ Ninh cung tráng lệ, thường sẽ ngây ra, một khi ngây ra là phải nửa ngày trời.
Vì vậy, thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà*, mọi thứ đều bổ trợ cho nhau và đấy đều là định mệnh.
*成也萧何败萧何: thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà (một câu thành ngữ của Trung Quốc, thành ngữ này là một bản tóm tắt kinh điển về cuộc đời của Hàn Tín, vị anh hùng khai quốc của nhà Tây Hán. “Thành cũng Tiêu Hà” có nghĩa là Hàn Tín được Tiêu Hà tiến cử lên làm tướng quân; “Thất bại Tiêu Hà” có nghĩa là việc gi.ết ch.ết Hàn Tín là chiến lược của Tiêu Hà. Nó được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những điều được gây ra bởi cùng một người. Cấu trúc của nó là một câu phức, có thể được sử dụng như một mệnh đề
Nàng nói cả buổi cũng không có, Tông Tông còn đang thấp thỏm không biết nàng có phải còn đang tức giận không, đang nghĩ muốn nói thêm gì đó, thì chợt thấy nước mắt nàng rơi xuống như mưa rơi vậy.
“Được rồi, đều là lỗi của Trẫm. Trẫm không nên ghen vì những chuyện vớ vẩn như vậy nữa...”
Hắn bất ngờ bị nàng ôm lấy cổ.
“Tông ca, ta nghĩ ta sẽ gặp được chàng, tất cả đều là định mệnh. Định mệnh ta sẽ đi lạc, sẽ được Tô gia nhận nuôi, sau đó lại đi một vòng rồi đến Đông cung. Nhưng ta nghĩ như vậy là quá tốt rồi. Có thể gặp được chàng, tất cả đều xứng đáng...”
Vốn dĩ Tông Tông đang vu.ốt ve tấm lưng to lớn của nàng, đột nhiên hắn dừng lại, một lúc lâu sau hắn mới xoa lưng nàng một cái, rồi ôm chặt lấy nàng.
Đương nhiên, tiếp sau đó hai người, không ai nói một lời nào.
Chờ xong chuyện, Phúc Lộc dẫn người đến cho nước nóng vào bồn tắm phía sau tấm chắn trong cùng, hai người đứng dậy rồi đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc này rượu trong người Tông Tông cũng được giải rồi, sau khi hai người trở lại giường, thì một chút ý định đi ngủ cũng không có.
“Ban nãy nàng nói người trẻ thích cái đẹp là có ý gì?”
Thực ra thì Tông Tông gần như có thể hiểu được ý của Bàn Nhi, nhưng do bây giờ không có gì để nói nên hắn mới kiếm chuyện nói.
Bàn Nhi liếc mắt nhìn hắn, nói: “Chính là nghĩa đen luôn đấy. Ai mà chưa từng trải qua tuổi trẻ, nhất là những thiếu nữ như Uyển Nhàn và Uyển Xu đấy, thường ở trong cung chúng không thể nhìn thấy bất kỳ người đàn ông lạ nào, hiếm lắm mới ra ngoài một lần, gặp được một thiếu niên đẹp trai và có năng lực như vậy khó tránh được tâm tư thích cái đẹp. Nếu chàng đã là một người cha, thì đừng quá khắt khe như vậy.”
Tông Tông nghe xong cười nhạt một tiếng, trong lòng có chút cảm động, vốn dĩ nàng đã nằm trong vòng tay của hắn, nên hắn xoa nhẹ vai nàng và nói: “Có nhiều lúc Trẫm thật sự không biết nàng thật sự ngây thơ hay là giả bộ ngây thơ nữa. Không lẽ nàng không thấy được ý nghĩa đằng sau đó sao?”
Bàn Nhi dừng một chút, “Tâm tư của người lớn như thế nào, thì ta vẫn cảm thấy cũng không nên ảnh hưởng đến con cái. Nếu con cái sai thì thân là trưởng bối chúng ta có thể dạy dỗ, chứ không thể chán ghét như thế được.”
Thật ra nàng cũng biết rõ tính tình của Tông Tông, có lẽ thời gian của hắn đều bị sự chiếm đóng của chuyện chính phụ, cũng có thể là do bản tính bẩm sinh, nếu hắn đã ghét ai thì hắn sẽ tránh xa và phớt lờ ngươi, mở to mắt nhìn ngươi tìm chỗ chết, cho đến khi ngươi xúc phạm đến giới hạn của hắn, hắn mới ra tay.
Nhưng đó là đối phó với người ngoài.
Từ trên người Tông Đạt, Bàn Nhi có thể nhìn ra, thực ra hắn cũng có một trái tim của người cha. Có thể thấy, cho dù trong lời nói của hắn cũng rất thất vọng đối với Uyển Nhàn Uyển Xu, nhưng cũng không phải thất vọng thật sự.
Hơn nữa, trái tim của một người cũng chỉ có nhiêu đây thôi, nếu cho thêm vào, thì sẽ thiếu mất của người khác. Trần Hoàng Hậu và những người khác đều được, đây là chuyện đương nhiên, không thể hòa giải, nhưng dù sao thì đứa trẻ cũng vô tội.
Có lẽ trong lòng cả hai đều biết tất cả những điều này, về việc Tông Đạt Uyển Nhàn bọn họ thì Tông Tông và Bàn Nhi ít nhiều gì cũng có chút áy náy.
Tông Tông là sự áy náy của một người làm cha, còn về sự áy náy của Bàn Nhi loại áy náy khi cướp lấy đồ của người khác, nên là đối với những đứa trẻ, dù tâm trí của họ như thế nào, dù chúng có tốt hay xấu, nàng thường bao dung nhất có thể.
“Nếu Uyển Nhàn Uyển Xu được nàng nuôi dưỡng là được rồi.” Tông Tông cảm thán.
Bàn Nhi mỉm cười, “Lần trước là Tông Đạt, lần này là Uyển Nhàn Uyển Xu. Chàng thực sự xem ta là một người bao dung à, giúp chàng nuôi dạy những đứa con của người phụ nữ khác?”
Vừa nói, mắt cô lại xếch lên.
“Nhìn nàng kìa lại ghen rồi.” Tông Tông có chút ngượng ngùng giải thích, “Trẫm đây là chỉ muốn cảm thán một chút thôi, nếu có một người mẹ tốt thì mới đứa trẻ mới được dạy dỗ tốt. Trẫm cũng không cần phải ngày nào cũng đau đầu như thế. Ta chỉ nói vậy thôi, chứ không phải thật sự bảo nàng nuôi chúng.”
“Không phải thật thì tốt rồi.” Nàng hừ một tiếng.
Hắn đưa tay xoa xoa cằm nàng, thấy nàng không cười, hắn lại cào cào eo nàng, cuối cùng thì cũng làm cho nàng cười rồi .
“Vậy nàng nói xem chuyện này phải thế nào? Trước đây Trẫm chưa bao giờ phiền não với một cô gái như vậy.”
Bàn Nhi cân nhắc một chút, “Nếu đã không thể, vậy thì hãy bẻ gãy hoàn toàn tâm tư của chúng, nói cho chúng biết chuyện là không thể, nhân tiện cũng có thể khiến chúng từ bỏ hoàn toàn. Ta sợ rằng thái độ của chàng không rõ ràng, lại để chúng hiểu lầm ý, rồi lại bể chuyện.”
“Thái độ của Trẫm còn chưa được rõ ràng sao?”
Ngay từ đầu để Uyển Chu gọi tiếng biểu thúc, mục đích là muốn thông qua miệng của con bé để cảnh báo Uyển Nhàn và Uyển Xu. Con gái nhà này da mặt mỏng manh, không lẽ thật sự cần ông bố này đích thân đứng ra nói rõ sao, đến lúc đó hai cô gái sẽ không mặt mũi gặp người khác, hắn cũng sẽ ngượng ngùng.
Bàn Nhi liếc nhìn hắn, “Chàng á, cái gì cũng tốt, nhưng lại thích sử dụng thói quen đối đãi với những người trong cung điện và thậm chí đối đãi với các quan đại thần đi đối đãi với người nhà chàng. Một số người có thể ngầm hiểu được, nhưng một số người thì lại không, cũng có thể họ hiểu nhưng trong lòng lại không muốn làm như thế, họ chỉ giả vờ không biết thôi, lúc này chàng nên dứt khoát nói ra, không thể thì không thể, chứ không phải hi vọng chúng có thể tự hiểu.”
Trần Hoàng Hoàng chẳng phải là ví dụ điển hình nhất sao.
Sau đó, cả hai nói thêm vài câu rồi dừng lại.
Nhưng ý nghĩ tuy hay, nhưng đã quá muộn để Tông Tông thực hiện nó, lại biến ra một con thiêu thân rồi.
Con thiêu thân đến từ người của Uyển Xu .
Đến cuối cùng thì Uyển Nhàn với da mặt mỏng manh, quay về khóc cả đêm, hôm sau ngay cả cửa cũng không chịu ra.
Nhưng Uyển Xu lại nhân lúc Trần Hoàng Hậu vắng mặt, con bé cùng với Tông Đạt cộng thêm số người bên cạnh bọn họ thì con bé là lớn nhất. Ngày hôm sau, con bé đã chuẩn bị xong từ rất sớm rồi, đang trên đường đợi Uyển Chu bọn họ.
Cũng không biết làm cách nào mà con bé tránh được tai mắt của người khác, nói chung là con bé đợi đám người xuất phát xong, con bé sẽ ở bên đường đợi họ. Dưới tình huống này, đương nhiên khó có thể nói không dẫn theo con bé, cũng vì thế mà bầu không khí hôm nay rất khác so với hai ngày trước.
Nói xong tiếng cười đã biến mất, Triệu Thần và Tống Minh nhìn về phía Uyển Xu, rồi lại nhìn sang Phó Khánh với vẻ mặt lạnh lùng .
Nhưng mà, đó giờ Phó Khánh vẫn luôn có khuôn mặt lạnh lùng thế này, nên cũng không thể nhìn rõ từng tí một được.
Suốt buổi sáng, mọi người đều không có tiến triển gì trong việc săn bắn, chỉ kiêng dè với sự xuất hiện của Uyển Xu.
Đương nhiên con bé không thể cưỡi ngựa, không thể đi lang thang, nên con bé chỉ có thể để bọn lính canh đuổi mấy con mồi qua đây, còn mọi người thì bắn bừa bãi, đã giải quyết trường hợp ngượng ngùng khi không có thức ăn vào buổi trưa.
Họ tìm thấy một vũng nước để lắng xuống, phần lớn nước trong đầm này đều là từ một con suối ở trên núi chảy xuống, rất tinh khiết. Ở bên bờ được bao phủ bởi rất nhiều hòn đá, tạo thành một số vũng nước nông, và có thể thấy rõ những con cá nhỏ đang bơi trong vũng nước.
Phó Khánh chủ động cầm lấy con mồi đi xử lý, Tống Ming suy nghĩ một lúc rồi đi theo hắn ta.
“Ngươi cũng vậy, người ta cũng có làm gì đâu, sao không thể cười một cái thế? Dù sao đó cũng là một công chúa, chứ không phải những cô gái kiêu căng gì đó đâu.”
Công chúa không kiêu căng sao? Ý nghĩ gì thế.
Phó Khánh liếc hắn ta một cái, “Ta cũng có cản ngươi đâu, ngươi có thể cười chút.”
“Vậy ta đi đây.” Không ngờ, Tống Minh vừa quay lại đã đổi giọng, nói.
Tuổi trẻ thích cái đẹp là lẽ thường tình, đặc biệt thiếu nữ xinh đẹp này lại có thân phận cao quý. Tống Minh sớm đã muốn tránh sang một bên để tỏ vẻ nhã nhặn, là vì lo ngại cho Phó Khánh.
Nếu Phó Khánh đã nói như vậy, thì hắn ta đương nhiên không còn gánh nặng nữa rồi.
Nhìn thấy vậy, Uyển Chu chớp mắt vài cái.
Tông Việt kéo con bé lại, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, được rồi, mặc kệ chuyện của bọn họ đi.”
“Tỷ muốn quản cũng quản không được.” Uyển Chu để lại câu nói này rồi đi về phía Tông Kiềm.
Tông Kiềm thấy có một lính canh ở bên kia đầm đang dùng một cây tre vót nhọn để vớt cá trong đấy, liền chạy đến chung vui. Thấy vậy, thằng bé cũng muốn thử nên đã xin lính canh một cây tre.
Chung sống với nhau mấy ngày nay, lính canh cũng biết Tam Hoàng Tử tuy còn nhỏ nhưng tính tình cương trực, hào hiệp nên đã tìm cho nó một cây, hắn ta còn ở bên cạnh cổ vũ thằng bé.
Khiến cho cả khung trời đều rất khí thế.
Nhưng dù gì Uyển Chu cũng là con gái, còn bé cũng không thể cởi ủng, xắn quần lên rồi đi chân trần xuống nước được. Con bé thấy Phó Khánh đang ở trên một nham thạch chỗ đó cũng có một chỗ trống lớn nên nó đã giẫm lên những viên đá để đi qua đó.
“Biểu thúc.”
Vẻ mặt Phó Khánh vẫn như thường lệ, nhưng thực ra trong lòng có hơi khó xử.
Tuy nói Uyển Chu cũng không lớn lắm, nhưng hắn ta cũng chỉ mới mười sáu, đã bị người khác gọi là biểu thúc, đặc biệt so với từ Phó Công Tử của hai người Uyển Nhàn thì tiếng biểu thúc này nghe có vẻ chói tai.
Phó Khánh luôn cảm thấy Uyển Chu gọi hắn ta như vậy, có chút mùi của sự cố ý, nhưng nghĩ đến một con bé mới mười tuổi, ngay cả thiếu nữ còn chưa phải, hắn ta tự nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Con đứng vững chút, trên tảng đá này có rêu đấy.”
Uyển Chu mỉm cười, “Không sao đâu ạ, biểu thúc, con đang nhìn đường để đi nè.” Con bé lại cất giọng chào Tông Kiềm, “Đệ rốt cuộc có bắt được không đấy, nếu không bắt được thì về đây, đừng làm phiền người ta.”
Tông Kiềm ở gần hai con cá đến nỗi chúng phải bỏ chạy, ngay lúc này thằng bé đang nhìn chằm chằm dòng nước, nhưng lại bị tỷ tỷ kêu một tiếng, bực bội nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng quậy đệ mới đúng đấy.”
Vừa nói thằng bé vừa lau mồ hôi trên trán.
Uyển Chu chống hông cười, cười đến nổi mọi người bên bờ đầm cũng cười theo.
Ở đằng kia, đôi mắt của Uyển Xu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đây, nhưng mà có một con ruồi cứ bay vo ve xung quanh con bé.
Con bé không tiện xua đuổi, đột nhiên nói: “Hay là chúng ta qua đó xem thử đi?”
Tống Minh đang đắm chìm trong nụ cười của Uyển Xu, cũng không để ý đến con bé đang nói cái gì, chỉ gật đầu. Sau đó, Uyển Xu hướng về bên đó, cậu cũng đi theo sau.
Uyển Xu thận trọng dẫm lên hòn đá rồi di chuyển đến đó, Tống Minh ở đằng sau có chút kinh ngạc bảo con bé cẩn thận chút. Uyển Xu thoạt nhìn còn hoảng, sợ rơi xuống nước, cậu còn khiến con bé phân tâm nữa, mặt con bé có chút đỏ bừng rồi liếc cậu.
Tống Minh bị con bé liếc đến ngẩn người ra.
“Đừng lại gần ta.” Nói xong, Uyển Xu bước nhanh về phía trước, bước chân lớn, trọng tâm không ổn định, nhưng con bé đã chỉ còn hai bước chân nữa là có thể đến viên nham thạch lớn đó.
Thấy con bé đến, Uyển Chu lại bước đi không vững, vội vàng đưa tay ra để kéo con bé.
May mắn thay, con bé khỏe hơn những cô gái bình thường khác nên đã kéo được Uyển Xu lên, những người đứng xem cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị tỷ, sao tỷ cũng qua đây rồi?”
Uyển Xu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta qua đây xem Tông Kiềm bắt cá.”
Ai dè tiếng nói còn chưa vang hết, con bé đã trượt chân ngã nghiêng xuống nước. Trong quá trình ngã, con bé lại va vào Uyển Chu, nên Uyển Chu cũng trượt xuống theo nó.
Trước khi mọi người kịp kinh ngạc, Phó Khánh đã nhanh tay tóm lấy Uyển Chu, còn Uyển Xu thì không được may mắn, ngã nhào xuống nước.
Cũng may, để đối phó với con mồi, Phù Thanh đã đặc biệt chọn nơi có nước sâu, nếu không không biết Vạn Thiến sẽ rơi vào thế nào.
Lúc đó lính canh lập tức chạy đến, nhưng họ không nhanh bằng Tống Minh.
Tống Minh ở bên mép, lập tức nhảy xuống vực.
“Uyển Xu Công Chúa, đừng sợ, ta đến cứu nàng đây.”
Vốn dĩ Uyển Xu đã không biết bơi, có thể nghĩ đến việc con bé sẽ ngã, uống xong mấy ngụm nước, tim con bé đập mạnh, căn bản là nghe không rõ những người khác nói gì.
Tính cách của Tống Minh lại không tồi, nhưng sau khi rơi xuống nước đa phần đều hoảng sợ, muốn ôm lấy vai Uyển Xu rồi đưa con bé về, ai ngờ được vừa dựa vào đã bị người ta ôm chặt.
Khó tiêu nhất chính là mỹ nhân ân, Phó Khánh đứng trên phiến đá, thấy cậu cười đến bối rối, suýt chút nữa đã bị lôi xuống nước rồi cũng chưa cảm giác được.
Lúc này, một vài lính canh đang câu cá ở đầm cũng đi tới, trên tay cầm cây tre.
Phó Khánh ra hiệu với họ, ngay lập tức có người ném cây tre lên không trung.
Đến cuối cùng thì hai người là được Phó Khánh dùng cây tre để vớt lên.
Sau khi Uyển Xu lên bờ, mặt con bé cũng tái mét, con bé tát vào mặt Tống Minh một cái.