Chương 155

Phú Xuân đi ra khỏi phòng giam, nàng ta kéo chiếc mũ trùm của áo khoác ngoài lên.

Có người đến dẫn nàng ta ra ngoài, đi ra khỏi cổng sau Đại Lý tự, nàng ta vội vàng ngồi lên xe ngựa trở về cung.

Hồi cung phục lệnh, Trần Hoàng Hậu không nói gì, chỉ là tự nhốt bản thân trong tẩm điện, Phú Xuân nơm nớp lo sợ cả một đêm, qua ngày hôm sau thì có tin tức truyền vào trong cung, nói rằng Thừa n Hầu phu nhân đã qua đời.

Bên trong Khôn Ninh cung vô cùng tĩnh lặng, đặc biệt là bên trong tẩm điện, không có kẻ nào dám đến gần nơi này, Phú Xuân sợ có chuyện gì xảy ra, cho nên dứt khoát đuổi tất cả cung nữ hầu hạ ra bên ngoài, còn bản thân ở lại hầu hạ bên trong tẩm điện.

Không biết rằng đã trôi qua bao lâu, Phú Xuân cứ đứng ở ngoài màn thử dò xét muốn tiến vào bên trong, bước rồi lại lùi. Mãi cho đến khi cả một buổi mà bên trong không có bất kỳ tiếng động nào, nỗi sợ hãi trong lòng nàng ta cũng lên đến đỉnh điểm, đánh bạo bước vào bên trong.

Ánh đèn bên trong u ám, Phú Xuân đi thắp một cái đèn lồng, quay người lại thì thấy một bóng lưng ngồi xếp bằng trên giường khiến nàng ta giật mình, khi đó nàng ta mới phát hiện ra người đó chính là Trần Hoàng Hậu.

"Nương nương…" Nàng nhỏ giọng nói.

Bóng người nhúc nhích, nói một giọng nói khàn khàn: "Là Phú Xuân sao?"

Thấy Nương Nương rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, Phú Xuân nhẹ nhõm thở phào, bước lên nói: "Nương nương, đã một ngày người chưa ăn uống gì rồi, nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn cho người, người nên một chút đi."

"Nương nương?" Người ở đằng sau bức màn tự cười giễu, rồi nói: "Cũng không biết Nương Nương này có thể làm được bao lâu nữa."

Vẻ mặt Phú Xuân hơi biến sắc, nàng ta khuyên nhủ: "Nương Nương, người đừng nghĩ nhiều nữa, Bệ Hạ cũng không nói cái gì, dĩ nhiên là cũng chẳng có ý nghĩ như vậy. Bệ Hạ làm vậy là do e sợ sẽ ảnh hưởng đến Đại hoàng tử điện hạ, chỉ cần Bệ Hạ vẫn còn suy nghĩ như thế, Nương Nương người chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

"Thế nhưng ngươi cũng nói rằng chỉ cần Bệ Hạ vẫn còn suy nghĩ này, có lẽ một ngày nào đó suy nghĩ này sẽ biến mất chăng."

"Không thể nào, Điện hạ của chúng ta giỏi như vậy, Bệ Hạ sao có thể cam lòng làm thế được."

"Nếu dựa vào đó, sau này một người làm mẹ như ta, chỉ có thể trông cậy vào Đạt nhi. Nhà người khác toàn là con dựa vào mẹ mà được hiển quý, ta là một người mẹ không chịu tranh giành, gây trở ngại cho con của ta."

"Nương nương, người đừng nghĩ nhiều, bảo trọng thân thể…"

"Bà ấy có lời nào muốn nói với ta không?" Giọng nói đột nhiên cắt ngang.

Phú Xuân không như bị bóp nghẹt, một lúc sau mới nói nhỏ: "Phu nhân không nói gì cả, bà ấy hy vọng Nương Nương người phải khoẻ mạnh, còn mong rằng Nương Nương luôn luôn phú quý trần đầy, làm chuyện gì cũng đạt được ý nguyện."

Nàng ta lược bớt những lời Nhị phu nhân nói trước đó, bởi vì lời của Nhị phu nhân rõ ràng là mang ý tứ châm chọc tự ti, làm sao nàng ta có thể nói ra những lời đó được.

Người ở đằng sau bức màn không nói gì, Phú Xuân chỉ thấy trong khi ánh đèn chiếu xuống, bóng người màu đen kia hơi hơi run rẩy, mãi cho đến khi mức độ run rẩy càng ngày càng lớn, bóng người ấy cúi xuống, lấy hai tay che mặt.

Trong lòng nàng ta cũng cực kỳ khó chịu, không hề hé răng mà lau nước mắt.

"Con xin lỗi mẹ, mẹ vì con lo lắng hết lòng, nhưng cuối cùng chính tay con lại đẩy mẹ vào đường cùng..."

"Nương nương."

Đột nhiên có tiếng động bên ngoài cửa, đó là tiếng của rèm thạch anh va vào nhau, Phú Xuân quay đầu lại nhìn thì thấy Uyển Xu và Tông Đạt đang đứng đó.

Hai người vô cùng kinh sợ.

Thái Hậu đau lòng cho hai đứa nhỏ vô tội, sau khi kể lại chuyện này cho chúng, bà sai người đưa chúng trở về cung, cũng thuận tiện để mẹ con ba người thương lượng về việc cúng bái.

Người chết là quan trọng nhất, cho dù có như thế nào cũng nên biểu hiện hiếu đạo cuối cùng.

Cho nên Uyển Xu và Tông Đạt quay trở về Tử Cấm Thành, không nghĩ rằng sau khi bước vào Khôn Ninh cung, cung nữ thái giám không kẻ nào không kiêng kỵ, bên ngoài cũng chẳng có người đi lại, vừa đi vào tẩm điện lại nghe thấy câu nói này.

Tay của Tông Đạt bị em gái cầm chặt đến phát đau, khi thằng bé vẫn còn đang hoảng hốt, Uyển Xu đã xông đến bên giường nhỏ.

"Là mẫu hậu bắt bà ngoại tự sát ư?"

Uyển Xu lớn hơn Tông Đạt, nàng ta cũng hiểu chuyện sớm hơn, Nhị phu nhân thường xuyên tiến cung thăm Hoàng Hậu, mỗi lần như vậy đều không quên mang mấy cái đồ chơi bên ngoài cung cho nàng, thậm chí là sau này khi Uyển Xu đã lớn, Nhị phu nhân cũng không quên chuẩn bị cho nàng ta quần áo và cả trang sức, nói rằng đồ trong cung là của trong cung, đồ bà ngoại là của bà ngoại.

Mặc dù khi Uyển Xu dần dần trưởng thành đã không còn thân thiết với Nhị phu nhân như trước, thế nhưng suy cho cùng thì tình cảm thời thơ ấu vẫn còn, nên Uyển Xu vẫn âm thầm gọi Nhị phu nhân là bà ngoại. Khi biết tin ông ngoại… chết có liên quan đến bà ngoại, lúc đầu Uyển Xu cứ đau lòng không nguôi, bây giờ bà ngoại cũng không còn, nàng ta còn nghĩ đây là chuyện giữa vợ chồng ông ngoại và bà ngoại, Thái Hậu cũng nói với nàng ta như vậy, không ngờ rằng vẫn còn nội tình thế này bên trong.

"Tại sao người lại để cho bà ngoại chết? Tại sao vậy chứ!" Uyển Xu hơi sụp đổ nói, dù cho bình thường ý nghĩ trong đầu của nàng ta có nhiều như thế nào, rốt cuộc cũng chỉ mới 13 tuổi, căn bản là không thể chấp nhận được chuyện này.

Bà ngoại là mẹ ruột của mẫu hậu, con gái bắt mẹ ruột chết đi?

Có lẽ vì vẻ mặt và câu chất vấn của con gái kí.ch th.ích Trần Hoàng Hậu, nàng ta vén rèm lên để lộ khuôn mặt xanh xao phờ phạc.

"Tại sao ư? Lại đây, ta sẽ nói cho các con biết là vì sao!"

Sau đó, Trần Hoàng Hậu không giữ lại chút gì mà kể tất cả đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện.

Có thể nàng ta vì muốn trút giận, cũng có thể do kìm nén đã lâu, những chuyện không thể nói nàng ta đều nói ra hết.

"Con nói xem ta và bà ngoại của con rốt cuộc là vì cái gì?" Hai mắt Hoàng Hậu đỏ rực nhìn con trai con gái, gằn từng chữ một: "Là vì cái gì? Lẽ nào là bởi vì chính bản thân chúng ta sao?"

Uyển Xu theo bản năng nhìn qua em trai, Tông Đạt đang chấn kinh, bị nhìn như vậy lại sững sờ, ngay lập tức một cảm giác đau đớn nhói lên.

“Phụ Hoàng của các con sủng thiếp diệt thê, bản thân mẫu hậu không thể làm gì, chỉ có thể vì các con mà tranh thủ được ít nhiều. Uyển Xu con là công chúa con của vợ cả, Đạt nhi cũng là con trai dòng chính, tất cả tôn vinh vốn là của các con, thế nhưng mọi chuyện lại không như ý nguyện, trong lòng ông ngoại các con chỉ có Trần gia, còn có vị sủng thiếp đã chết từ lâu của ông ta, còn muốn nhận lại Tộ Quý Phi, cho nên bà ngoại các con không còn cách nào khác, chỉ đành phải làm như vậy.”

“Nhưng không ngờ rằng mọi chuyện cuối cùng cũng bị bại lộ, vì để bảo vệ cho các con, bà ngoại hai đứa đã tự mình nuốt tất cả đắng cay tủi hổ, một mình gánh chịu mọi chuyện. Mẫu hậu cũng vô cùng đau đớn, nhưng biết làm gì bây giờ? Nếu như chuyện này vẫn tiếp tục phát triển, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ bị phơi bày ra trước mắt mọi người, thời khắc đó là khi mẫu hậu và các con nên làm thế nào, làm sao để gặp mặt người khác, các con có nghĩ đến chuyện này bao giờ chưa?”

Chưa từng, thế nhưng bây giờ đã bắt đầu nghĩ đến.

Vì để che giấu tội ác, vì thay Tông Đạt cầu xin sắc phong Thái tử, Thừa Ân Hầu phu nhân đã giết chồng mình không ngần ngại gì, bất kỳ thời điểm nào người ta nghe tin này cũng sởn cả gai óc. Hoàng gia luôn chú ý đến thể diện và danh dự, dĩ nhiên phải xử lý nghiêm túc chuyện này, dù cho Uyển Xu và Tông Đạt có thân phận là con cháu Hoàng gia, cũng đã định trước là sẽ bị xóa sổ trong tương lai.

Cả đời bọn chúng chỉ có thể sống trong bóng tối, sống trong những nơi hẻo lánh, để không ai bởi vì nhìn thấy bọn nó mà nhắc lại chuyện cũ, khiến cho thể diện của Hoàng gia lại biến mất một lần nữa.

Uyển Xu bắt đầu khóc, không biết là khóc vì cái gì, Trần Hoàng hậu cũng khóc, hai mẹ con các nàng ôm nhau cùng khóc đầy đau xót.

Chỉ có Tông Đạt là không khóc, thế nhưng sắc mặt thằng bé trắng bệch, trắng giống như một tờ giấy.

Thằng bé cắn chặt môi, máu chảy ra không lâu sau đó.

“Cho nên các con phải biết rằng, sau này mẫu hậu chỉ có mỗi các con, các con cũng chỉ còn mỗi mẫu hậu. Uyển Xu, con phải làm một chị gái tốt, khiến cho Phụ Hoàng yêu thích, còn về Tông Đạt, con phải chăm chỉ đọc sách, phải vượt lên Tông Việt…”

“Không vội, chúng ta không cần quá vội vàng, một năm không được, có thể là năm năm, năm năm không đủ, vẫn có thể tăng lên mười năm… Chúng ta có thể từ từ mà đi… Chúng ta đã gánh vác nhiều như vậy, hi sinh nhiều như vậy, sau này Đạt Nhi phải tốt hơn so với Tông Việt, dù cho Mẫu hậu thất sủng cũng không thành vấn đề, dù cho mẫu hậu bị giam giữ ở Khôn Ninh cung một đời cũng chẳng có vấn đề gì cả, chỉ cần các con tốt lên, một ngày nào đó chúng ta sẽ lấy lại những gì đã mất…”

Kể từ sau khi mọi chuyện xảy ra, đã có rất nhiều tin đồn thất thiệt được truyền ra.

Sự việc kết thúc vì ân oán giữa hai vợ chồng, có người tin, cũng có người không tin, thế nhưng sự thật như thế nào, rốt cuộc chỉ là mấy kẻ chưa thấy được toàn cục, chỉ có thể thêm vào rất nhiều sự suy đoán.

Đúng như lời Phó Thái Hậu, người Phó gia biết chuyện này, dĩ nhiên những người khác cũng đều biết cả. Cho nên trước khi Trần Tài đến Đại Lý tự, hắn ta đã ở lại nhà Tô gia, chuyện này thì chỉ có vài nhà mới biết được.

Sau khi Đại Lý tự đưa ra kết quả, cũng chẳng còn ai nhắc về chuyện này nữa, ngoài việc gây nên nhiều sự suy đoán, đồng thời nỗi kiêng dè Tô Quý Phi càng thêm sâu hơn.

Chuyện này Bệ hạ vì Tô Quý Phi mà ép nó xuống, cuối cùng người chịu thiệt thòi chính là Trung cung, có thể nhìn rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ.

Thời tiết bắt đầu lạnh giá, những người đến Tây Uyển tránh nóng cũng đều trở về Tử Cấm Thành.

Có lẽ là bởi vì mùa hè này xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên cho nên thời gian hồi cung năm nay muộn hơn năm trước, khi trở về cũng không mất quá nhiều thời gian, thời tiết thực sự trở nên lạnh hơn.

Ngày tháng chầm chậm trôi qua, ... Trần Hoàng hậu của Khôn Ninh cung ốm đau liên miên, mọi việc trong cung không có ai xử lý, Tông Tông nói với Bàn Nhi chuyện này vài lần, nàng mới chịu tiếp nhận.

Dường như nhìn thì chẳng thấy có chuyện gì cả, Nương Nương chỉ cần ngồi đó chỉ tay năm ngón, nói vài lời là được rồi, nhưng thực tế lại không giống như vậy.

Kiếp trước Bàn Nhi từng làm qua những chuyện này, nàng rơi vào sự bận bịu vô cùng, cũng may nàng đã có kinh nghiệm xử lý chuyện trong cung nên bắt đầu rất nhanh gọn. Tuy nhiên thời gian nhàn rỗi đã bị chiếm dụng, khiến nàng thở dài cảm thán người càng đứng ở vị trí cao, những việc phải gánh vác càng nhiều hơn.

Tuy nàng thở dài rất nhiều lần vì chuyện xử lý công việc trong cung, nhưng nàng nghĩ cũng biết Tông Tông phải đưa giang sơn này phát triển, là trách nhiệm vô cùng cao cả.

Cũng bởi vì chuyện này mà thời gian gian gần đây nàng vô cùng hiền lành, thường xuyên đi qua Càn Thanh cung, mỗi lần đi qua đều phải hầm món canh hoặc thuốc bổ gì đó mang đến, một lần hai lần thì cũng thôi đi, nhiều lần quá còn khiến Tông Tông không nhịn được liếc xéo, trong lòng nghĩ rằng hôm nay mặt trời mọc từ hướng nào.

Không phải là nói bình thường Bàn Nhi không dịu dàng, chỉ là hiếm khi nàng dính vào mấy chuyện sáo rỗng như vậy, việc đưa canh đưa thuốc bổ này là khi nàng vừa tiến cung muốn trêu đùa Điện hạ, sau này tình cảm hai người càng ngày càng tốt, dần dần giống như vợ chồng già, mấy chuyện sáo rỗng này dĩ nhiên là không làm nữa.

Tông Tông vừa uống canh vừa nói ra những điều trong lòng.

Bàn Nhi trợn mắt lên nhìn hắn: “Đây không phải là thiếp thấy đau lòng cho chàng mỗi ngày đều phải cực khổ, nên muốn bù đắp cho người. Nếu như người không thích thì ngày mai thiếp sẽ không đem qua nữa.”

Chỉ vừa nói ngày mai có nghĩa là nàng đã sớm tính chuyện ngày mai sẽ mang canh đến, dĩ nhiên Tông Tông không phải không biết điều, vội vàng nói rằng ngày mai ta chờ nàng mang canh đến.

Tô Hải từng nói sẽ sớm trở về kinh, thế nhưng chuyện ở ngoài biên quan rất phức tạp, mãi cho đến tháng chạp hắn mới trở về.

Hai anh em vội vàng gặp nhau, cũng chẳng có chuyện gì để nói, Tô Hải không thể kể chuyện trên chiến trường cho em gái được, chỉ nói về việc Trần Tài sống ở Tô gia trước đây. Ngược lại thì Tông Kiềm rất vui mừng vì cữu cữu đã trở về, mấy ngày nay cứ quấy rầy Bàn Nhi phải cho nó đến nhà Bá phủ, Bàn Nhi không còn cách nào khác chỉ đành đồng ý với nó.

Lại đến lễ hội năm mới.

Ba năm vừa qua Kiến Bình xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì đến không khí trong cung cả, bao gồm cả việc lễ hội lớn trong triều mỗi năm một lần, bao gồm cả việc tất cả Mệnh phụ tiến cung hành lễ.

Chỉ có điều năm nay Hoàng hậu mắc bệnh nên không có mặt, đáng lẽ là Hoàng Quý Phi thay thế, nhưng mà Bàn Nhi từ chối, dứt khoát bỏ qua bước này mà tất cả đều sẽ vào Từ Ninh cung bái lạy Thái Hậu.

Mãi đến ngày mười lăm tháng Giêng, không khí lễ năm mới mới bớt đi một chút, qua ngày 15 Tô Hải quay trở lại biên quan, lần này hắn ta được thăng thành Phó Tướng Quân.

Vì hắn ta trẻ tuổi, thăng tiến như vậy là vô cùng nhanh, tuy nhiên xét về công lao của hắn ta mà nói thì vẫn không thể gọi là nhanh.

Tuy nhiên người ta chỉ nhìn chăm chăm vào những gì bản thân muốn thấy, cho nên lại kết hợp với chuyện trong nhà có em gái là Hoàng quý Phi, đừng nói là Phó Tướng Quân, cho dù một ngày nào đó được phong lên thành Tướng Quân cũng không thể không được.

Mùa xuân ở Tử Cấm Thành luôn đến nhanh hơn những nơi khác trong kinh, cây cối hoa cỏ trong Ngự hoa viên bốn mùa vẫn luôn xanh tốt, những bông hoa cũng xoè ra những nhánh mới, chờ thời khắc tỏa ra hương thơm.

Những ngày qua Từ Hiền Phi thường xuyên đến Cảnh Nhân cung, bởi vì hôn sự của Đại công chúa Uyển Nhàn.

Sang năm Uyển Nhàn mười lăm tuổi, sẽ nhanh chóng là một thiếu nữ đã cập kê, Từ Hiền Phi muốn nhân chuyện trong cung dự định làm lễ cập kê cho Uyển Nhàn , đem chuyện lựa chọn phò mã vào nghị sự.

Bây giờ Hoàng Hậu trong Khôn Ninh cung không quản chuyện gì, dĩ nhiên là phải tìm Hoàng Quý Phi, cũng vì chuyện này mà dạo gần đây Từ Hiền Phi, người chỉ luôn đèn nhà ai người nấy rạng, không quan tâm chuyện đời lại ân cần đến thế.

Rốt cuộc cũng là chuyện nghiêm túc, Bàn Nhi cũng không dễ dàng từ chối, nàng nhắc chuyện này trước mặt Tông Tông, Tông Tông không nói gì, chỉ bảo là cứ vậy mà làm.

Vậy thì cứ vậy mà làm thôi.

Your message is required.


There are no comments yet.