Chương 152

Phải nói chuyện này thật ra còn ứng trên người Tô Giang.

Bây giờ hắn ta thân là đại công tử của Vĩnh Thuận Bá Phủ, có một quý phi muội muội được sủng ái, bản thân hắn ta còn đảm nhận một số công việc nhàn rỗi, vụn vặt gần như nhận không bổng lộc, đây đã là những ngày tháng trước kia hắn ta nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.

Phải nói Tô Giang con người này thật ra cũng đơn giản, tâm tư không nhiều, chẳng có dã tâm gì, điều quan trọng nhất chính là hắn ta tự hiểu lấy mình. Hắn ta hiểu rõ lai lịch của mình, cũng không quá đề cao bản thân, sau khi nhận những việc lặt vặt mỗi ngày đều điểm danh như thường lệ, ra khỏi nha môn đúng giờ.

Có thể là do hoàn cảnh xuất thân, nha môn nơi hắn ta làm việc chính là một nơi tên là Tăng Lục Ti, nói trắng ra thì chính là nha môn quản lý tất cả hòa thượng trong lãnh thổ của Đại Chu.

Huyện Phủ Châu ở địa phương có tăng quan cấp thấp, phần lớn là lấy hòa thượng để thay mặt quan, Tăng Ti Lục trong kinh thì không giống như thế, tất cả đều là những quan viên đứng đắn. Nhưng nếu như có chuyện gì, thật đúng là không thành vấn đề, hắn ta lại là một Hữu Nghĩa Giác tòng bát phẩm, vậy thì càng chẳng sao cả.

Dù sao thân phận ở đây, đồng liêu thậm chí là cấp trên cũng sẽ không giao những việc trong nha môn cho hắn ta làm.

Công vụ ít, thời gian nhàn rỗi cũng nhiều hơn, dù sao hắn ta cũng có việc phải làm của mình, không thể nào không qua lại với người khác, nhưng mà Tăng Ti Lục nơi hắn ta làm việc là một nha môn vắng lặng, quan chức của bản thân cũng không cao, những người hắn ta kết giao cũng đều là những nhóm quan lại nhỏ cấp thấp.

Thật ra cũng không phải không có quan lớn kết giao với hắn ta, chẳng qua là bình thường hắn ta tôn kính bọn họ mà không thể gần gũi, lại thêm hắn ta làm người quả thật rất khiêm tốn, dần dà cũng không có ai đến tìm hắn ta nữa.

Bình thường cuộc sống của Tô Giang cũng vô cùng đơn giản, trong phủ nha môn hắn ta thường xuyên đi lại giữa hai nơi, nhiều lắm là thi thoảng ra ngoài uống ít rượu với bạn bè, nơi hắn ta đến cũng đều là những quán rượu nhỏ, tửu lâu không đáng chú ý.

Trần Tài chính là người hắn ta quen biết ở những nơi như thế, chẳng qua lúc đó hắn ta không hề biết thân phận của Trần Tài, Trần Tài cũng sẽ không nói thật, mà giả danh tự xưng là một thương gia hàng hoá nhỏ, hai người cũng cùng nhau trò chuyện, còn uống rượu với nhau mấy lần.

Hắn ta không hề biết thật ra Trần Tài là người do Trần Bình Vũ phái tới, Trần Bình Vũ con người này cũng rất xoắn xuýt, nếu như con gái cũng không có ý định nhận, thì cần gì phải suy nghĩ nhiều nữa, nhưng hắn lại không như thế, cứ muốn quan tâm xem gia đình nhặt được con gái của mình là thế nào, cho nên Trần Tài mới có thể giả mạo thương gia hàng hoá nhỏ để tới gần Tô Giang.

Thương gia hàng hoá nhỏ cũng tốt, nói rõ hắn ta không có xuất thân gì, xuất hiện ở những quán rượu nhỏ như thế này cũng không làm cho người khác nghi ngờ, hơn nữa thương gia hàng hoá cũng có thể giải thích lý do tại sao rất lâu Trần Tài mới xuất hiện một lần.

Tô Giang này xem người ta như người quen, thậm chí là tri kỷ, nhưng thật tình không biết thân phận của người ta đều là giả cả.

Nhưng sau khi Trần Tài xảy ra chuyện, nhiều lần may mắn chừa lại một con đường lui như thế, bởi vì lúc ấy sau khi hắn ta ra khỏi Trần gia, hắn ta chẳng suy nghĩ gì cả, mà nghĩ đến Tô Giang ngay.

Hắn ta xin Tô Giang giúp đỡ, nói rằng lần này mình đến kinh thành đi được nửa đường thì gặp phải giặc cướp, bọn chúng đã cướp hết hàng hoá và tiền bạc rồi, hắn ta đã gửi thư về quê nhà, ít ngày nữa ở quê nhà sẽ phái người đến đưa bạc cho hắn ta, muốn ở nhờ nhà của Tô Giang một khoảng thời gian.

Tô Giang thấy hắn ta chật vật, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, sau đó thì dẫn người ta về nhà.

Cho nên khi nhị phu nhân phái người tìm kiếm Trần Tài khắp nơi, không tiếc vận dụng lực lượng của nhà mẹ đẻ, Trần Tài đã trốn ở Tô gia, đến mức không thu hoạch được gì, trở thành tâm bệnh của bà ta.

Còn bên phía Tô gia, Tô Giang vẫn luôn không phát hiện ra thân phận của Trần Tài, thỉnh thoảng Trần Tài sẽ đi ra ngoài để hắn ta tưởng lầm là đi nghe ngóng tin tức của hàng hoá, thậm chí còn muốn giúp hắn ta báo quan, nhưng lại bị Trần Tài từ chối.

Người phát hiện có điều không bình thường, vẫn là Miêu Thúy Hương.

Bây giờ Miêu Thúy Hương sợ nhất chỉ có hai chuyện, bị bà bà đưa về Dương Châu, cùng với việc trượng phu nạp thiếp.

Trước kia không được sống cuộc sống tốt, nên bà ta muốn một ngày nào đó trở nên giàu sang sẽ mua mấy nha đầu về hầu hạ mình, ăn tổ yến nhân sâm hết bát này đến bát khác, đến khi thật sự trải qua những ngày tháng giàu sang này, bà ta mới phát hiện hình như không hề vui sướng giống như trong tưởng tượng.

Khi quý phụ nhân không chỉ phải học cách diễn trò, còn phải học cách quản lý chặt chẽ cái miệng của mình, những điều này đối với các quý phụ xuất thân danh môn thế gia mà nói, chẳng qua chỉ dễ dàng giống như ăn cơm uống trà mà thôi, nhưng đối với người có xuất thân và tính cách như Miêu Thúy Hương mà nói, thì đã là chuyện rất khó khăn rồi.

Bởi vì khi bà ta nói nhầm, sẽ bị bà bà răn dạy một trận.

Không dễ dàng gì cuối cùng mới có thể đi ra ngoài gặp gỡ và giao tiếp với người khác, bà ta lại phát hiện mỗi một nhà không chỉ một chủ mẫu, còn có rất nhiều di nương thông phòng.

Bà ta tình cờ nghe thấy những câu chuyện đấu đá của chủ mẫu và di nương ở bên cạnh, đủ để bà ta nghe mấy ngày cũng không chán. Nhưng nghe xong quay đầu nhìn lại, đối với Tô Giang mà nói, mình chẳng qua chỉ là một người vợ nghèo hèn, nếu như Tô Giang có tâm tư nạp thiếp thì phải làm sao bây giờ?

Bà bà có thể quản được sao? Chắc chắn… bà ta cũng sẽ không quản, dù sao bà bà luôn ghét bỏ bà ta sinh ra hai tên tiểu tử thối, ngay cả một nha đầu cũng không sinh được, vừa hay nạp thiếp để sinh con gái.

Cho nên có một thời gian Miêu Thúy Hương vô cùng chú ý đến cách ăn mặc trang điểm, còn đi đến rất nhiều cửa tiệm son phấn bột nước mua một số cao thơm son phấn gì đó, trở về trang điểm cho mình.

Bản thân bà ta cảm thấy mình trang điểm không tệ, nhưng trong mắt của Diêu Quân Chí thì lại giống như người hát tuồng, bảo bà ta mau chóng rửa mặt của mình cho sạch sẽ, đừng ra ngoài làm mất mặt.

Nói tới nói lui, Diêu Quân Chí quay đầu đi lại nói này với Bàn Nhi, rồi cho mời Hoắc ma ma vào trong phủ, đặc biệt dạy cho bà ta cách ăn mặc trang điểm trong mấy ngày.

Dù sao tuổi tác của Miêu Thúy Hương (?) cũng không quá lớn, nữ tử yêu thích là điều bình thường, cứ quản lý mãi cũng không phải chuyện tốt.

Cho nên Miêu Thúy Hương đặc biệt chú ý đến hành tung của Tô Giang, bình thường cũng quản lý hắn ta rất nghiêm ngặt, đột nhiên thấy hễ khi trượng phu không mình có việc gì làm thì lại chạy vào trong thiên viện, bà ta đoán chừng Tô Giang đang nuôi một nha đầu làm ấm giường trong nhà, còn không cho bà ta biết, ai biết được Tô Giang nuôi một đại nam nhân trong phủ. Thế là lúc này Trần Tài mới trình diện trước mặt những người của Tô gia.

Tô Giang là nam nhân, sơ ý chủ quan, ban ngày lại có hơn phân nửa thời gian không ở trong phủ, nhưng Diêu Quân Chí và Miêu Thuý Hương lại không giống như thế, chưa được mấy ngày Diêu Quân Chí đã cảm thấy người này có chút không đúng.

Một thương gia hàng hoá nhỏ từ nơi khác đến kinh thành làm ăn, ở kinh thành cũng không có bao nhiêu người quen, tại sao hắn ta suốt ngày cứ ra khỏi phủ, còn có vẻ lén lén lút lút nữa chứ?

Gọi đại nhi tử tới hỏi một chút, mới biết được người tên Trần Tài (?) này là người con trai mình quen biết trong quán rượu.

Qua lại với nhau cũng không được mấy lần, thậm chí ngay cả nhà cửa và quê quán của đối phương ở đâu cũng không biết, mà dám đưa người ta về nhà? Diêu Quân Chí không nói hai lời, muốn đuổi hắn ta ra ngoài, Tô Giang không đồng ý, cảm thấy tổn hại thể diện của mình, hai mẹ con còn tranh cãi một trận.

Nhưng Diêu Quân Chí con người này từ trước đến nay chỉ ăn mềm không ăn cứng, vốn dĩ chỉ là nghi ngờ vô căn cứ, lần này nhìn thấy cái người ở nhờ này thì càng không vừa mắt, khi thấy Tô Giang đến nha môn, bà ta tự mình ra mặt đuổi người.

Nếu đổi lại là trước đây, tất nhiên Trần Tài sẽ đi, nhưng nhị phu nhân không tìm được Trần Tài nên đã nhờ đến sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ.

Định Bình Bá Phủ Lưu gia chỉ có thể được xem là thế gia từ trung đẳng trở xuống trong giới huân quý của kinh thành, mấy năm nay Lưu gia cũng chẳng được vài nam đinh đặc biệt có tiền đồ, đều chỉ dựa vào công đức của tổ tiên mà sống qua ngày, nhưng ở chốn kinh thành này Lưu gia cũng có thể xem là cường hào ác bá.

Huynh đệ của nhị phu nhân có một người làm việc trong Binh Mã Ti ở Ngũ Thành, tam giáo cửu lưu mà hắn quen biết cũng rất nhiều, bắt một tên nô bộc nhỏ nhoi đang chạy trốn tất nhiên là làm ít công to. Không chỉ có vậy, nhị phu nhân còn mượn chuyện Trần Bình Vũ có di vật bị mất, cùng với chuyện Trần Tài mất tích móc nối lại với nhau, báo chuyện này lên nha môn Thuận Thiên Phủ.

Cho nên bây giờ trong tối ngoài sáng đều có người truy bắt Trần Tài, đây cũng là lý do lúc trước hắn ta dám ra ngoài, mấy ngày nay lại đóng cửa không đi.

Trong lúc này Diêu Quân Chí đuổi hắn ta, không phải là đang dồn hắn ta vào đường chết sao?

Lúc đầu Trần Tài có tâm tư đi tìm Tô Giang, chính là chừa lại đường lui cho mình, thật ra lúc đó hắn ta không hề biết gì về nguyên nhân cái chết của Trần Bình Vũ, chỉ ý thức được trong chuyện này có chút không đúng, cố ý giấu đi, chính là muốn điều tra rõ ràng sự thật.

Mặc dù bây giờ sự thật vẫn chưa điều tra được, nhưng hắn ta đã biết chuyện này có liên quan đến nhị phu nhân, nếu không vì sao người của Lưu gia vội vã bắt hắn?

Còn về tại sao nhị phu nhân lại ra tay với lão gia?

Chuyện này lúc trước Trần Tài đã cảm thấy không ổn, hắn ta từng thuyết phục lão gia không nên giấu diếm, nhưng Trần Bình Vũ nghe không lọt tai những lời khuyên của hắn ta, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại bỏ mạng trong tay của ả độc phụ.

Thời gian này Trần Tài ra ngoài chính là đi thăm dò hộ viện và nhà mẹ đẻ của Bạch di nương kia, nhà mẹ đẻ của Bạch di nương không hề có gì khác thường, chỉ là đau lòng con gái nghĩ không thông, nhưng một nhà già trẻ lớn bé trong hộ viện kia lại biến mất một cách kỳ lạ.

Trần Tài cũng do dự có nên quay về Trần gia hay không, nói chuyện này cho đại lão gia và lão phu nhân biết, để bọn họ làm chủ thay lão gia, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị đè xuống ngay lập tức.

Hắn ra làm người hầu của Trần gia nhiều năm, coi như cũng có chút hiểu biết về hành vi xử sự của Trần gia, cái chết của Trần Bình Vũ đã được kết thúc như một cái chết bất đắc kỳ tử do bệnh tim, cho dù có hắn ta mật báo, trong nhất thời Trần gia cũng sẽ không làm gì nhị phu nhân, dù sao nhị phu nhân vẫn còn hai đứa con trai, còn có một đứa con gái làm hoàng hậu.

Một khi sự việc bại lộ, Trần Hoàng Hậu đứng mũi chịu sào, tất nhiên Trần gia sẽ không bằng lòng đối mặt với loại tổn thất này, cho nên hắn ta quay về Trần gia chỉ có một kết cục, đó chính là chết.

Trong lòng Diêu Quân Chí đang mắng thầm người này nhìn có vẻ tướng mạo rất đàng hoàng, nhưng tại sao da mặt lại dày như vậy, bà ta đã nói rất rõ ràng, Tô gia không chào đón loại người có lai lịch không rõ ràng như thế.

Còn Trần gia thì đang trải qua… một phen đấu tranh, cuối cùng tâm tư muốn trả thù cho lão gia và muốn tự vệ chiếm thế thượng phong, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Diêu Quân Chí.

Hắn ta cũng không giấu diếm, từ chuyện năm đó Trần Bình Vũ phát hiện ra mánh khóe, lại ẩn nhẫn không nói, chỉ làm cho người trong cung điều tra ra thân phận của Bàn Nhi, cùng với những chuyện nảy sinh sau đó đều nói ra hết.

Thật ra Trần Tài suy nghĩ rất đơn giản, cũng rất thực dụng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, Tô gia và Trần gia hai nhà đối lập, ở giữa còn có một tầng quan hệ phức tạp như thế.

Cho dù không đề cập tới những chuyện khác, chắc chắn bây giờ Tô Quý Phi muốn vặn ngã Trần Hoàng Hậu, mà hắn ta chính là món vũ khí sắc bén để vặn ngã Trần Hoàng Hậu.

Thật ra nếu như có thể bắt đầu lại một lần, nếu như biết lúc ấy chẳng qua hắn ta chỉ cảm thấy không đúng mà vô thức trốn đi, sẽ có thể gây ra bao nhiêu chuyện sau này như thế, có lẽ Trần Tài sẽ chần chừ.

Nhưng trên đời không có nhiều nếu như như vậy, bây giờ nếu như hắn ta bị đuổi ra khỏi Tô gia, đó là một con đường chết, sâu kiến còn sống tạm bợ, hắn ta cũng không ngoại lệ.

Nhưng hắn ta không ngờ rằng phản ứng của Diêu Quân Chí lại là…

"Con người ngươi quả thật là có nhiều dụng ý khó lường, lão gia nhà ngươi chết thì đã chết rồi, ngươi muốn trả thù cho ông ta thì đi tìm nơi khác, chạy đến nhà bọn ta làm gì?!"

Diêu Quân Chí bỏ lại câu này, rồi vội vã đi mất.

Lúc gần đi còn không có quên cho người trông chừng Trần Tài, đừng để hắn ta trốn thoát, quay đầu bà ta gọi tất cả mọi người trong nhà đến, cùng nhau bàn bạc đại sự.

"Hay là bẩm báo việc này cho nương nương đi?" Tô Đại Điền làm bá gia hai năm bây giờ trông vô cùng mập mạp lên tiếng.

Mặc dù tâm trạng của Tô Giang phức tạp, nhưng cũng khẽ gật đầu theo.

"Không thể nói!" Diêu Quân Chí vỗ bàn một cái, nói: "Không nói đến chuyện lúc này nương nương đang ở Tây Uyển, chúng ta cũng không thể dễ dàng đưa thư vào bên trong, nếu để cho nương nương biết chuyện này, người sẽ nói cho bệ hạ biết, hay là không nói? Nói cho bệ hạ biết, tất nhiên bệ hạ phải trừng trị hoàng hậu, trừng trị hoàng hậu sẽ tai hại đến đại hoàng tử, có lẽ nhất thời không có vấn đề gì, thời gian lâu dài, nếu như bệ hạ oán giận lên nương nương thì phải làm sao đây?"

"Việc này ai tố cáo lên đều được, chỉ có mỗi nương nương là không thể, càng không thể là Tô gia!" Diêu Quân Chí giải quyết dứt khoát, những người khác trong Tô gia đều không dám nói lời nào.

Nói rồi, Diêu Quân Chí lại trút giận lên đại nhi tử, mắng: "Mẹ thấy con bình thường trung thực, hoá ra trong bụng lại có điều giấu diếm, không nói một tiếng đã dám đưa người ta về nhà, nếu như đưa một tên cường đạo thổ phỉ về nhà, hắn ta giết cả nhà của con, con cũng không biết!"

Những việc bà ta nói chắc chắn sẽ không xảy ra, dù sao đây cũng là bá phủ, bây giờ lớn nhỏ cũng có mấy hộ viện hộ vệ rồi, chỉ có một tên cường đạo gì đó làm sao có thể xông vào bá phủ? Tô Giang cũng là do có suy nghĩ như thế mới có thể chủ quan không suy nghĩ nhiều, đương nhiên cũng có liên quan đến việc hắn quá dễ dàng tin tưởng người khác.

"Bây giờ đưa một mầm mống tai hoạ như thế về đây, bọn ta nên giả vờ không biết hay là biết? Nếu như không biết, sau này bị bệ hạ phát hiện, còn tưởng là nương nương và bọn ta cố ý muốn làm gì sau lưng người! Nhìn hai năm nay còn cũng còn không hiểu, bây giờ nương nương không cần chúng ta giúp đỡ làm gì, đừng gây thêm chuyện cho người là được rồi!"

Tô Giang bị mắng cho ủ rũ, Tô Đại Điền và Miêu Thúy Hương cũng không dám nói một lời nào.

"Không được, người này không thể giữ lâu, phải lập tức đuổi hắn ta đi." Diêu Quân Chí đứng lên.

"Nhưng mà mẹ, mẹ đuổi hắn ta đi rồi, chắc chắn hắn ta sẽ mất mạng." Tô Giang do dự nói.

"Mất mạng thì cứ cho mất mạng đi, đây là tính mạng của hắn ta, dù sao hắn ta cũng không thể ở lại nơi này, ở lại nơi nào cũng không thể ở lại Tô gia."

Your message is required.


There are no comments yet.