Chương 148
Nhị Phu nhân vội vàng tiến cung.
Thực ra cũng chỉ là nhắc lại chuyện cũ, Trần Hoàng Hậu kêu Nhị phu nhân về chuyển lời lại, hỏi người Trần gia có nên đưa vấn đề lập Thái tử vào lúc nghị sự hay không.
Nhị phu nhân vô cùng khó xử, nhưng chẳng nói cái gì liền quay trở về.
Thực ra Nhị phu nhân đang lo lắng, bà ta không phải không lo lắng, chỉ là bà ta hiểu rõ tình hình bây giờ của Trần gia hơn Trần Hoàng Hậu.
Giờ đây vì chuyện lập Thái tử, Nhị phu nhân bắt đầu để ý cặn kẽ về chuyện của Tiền viện, thậm chí bởi vì bà ta muốn truyền lời vào cung, bà ta cũng đã hiểu được một số chuyện mà người bình thường không thể hiểu được.
Dưới sự kết hợp của cả hai, gần như là có thể tìm ra được thế cục hiện tại.
Sau khi đại lão gia Trần gia Trần Bình Văn vào nội các, hắn ta không được như ý như những gì hắn tưởng tượng, hắn ta tiến vào Nội các quá vội vàng, là do chen chân vào vị trí của người khác, đương nhiên là chạm vào chuỗi mắt xích lợi ích của nhiều kẻ khác, ở đó lại không có Trần Thủ Phụ chèn ép, cho nên có thể ngẫm nghĩ được thường ngày có bao nhiêu kẻ cố ý nhằm vào hắn ta.
Với lại ở bên trong Nội các, Uông Các lão cũng là người có thâm căn cố đế, trước đây vì muốn đẩy Trần Thủ phụ rơi đài, hai nhà cũng được coi là có mối quan hệ không tốt, cho nên dù nhìn bề ngoài Uông Các lão không có ý gì là chĩa mũi nhọn vào hắn ta, nhưng trong Nội các hắn ta cũng bị loại trừ.
Do ảnh hưởng hai lần nên cuộc sống thường ngày của Trần Bình Văn hiện tại rất khó khăn, thời gian chăm sóc bản thân còn không có, lấy đâu ra sức lực lo liệu chuyện lập Thái tử. Tứ lão gia Trần Bình Tốn làm quan, tuy nhiên chức quan không cao, lại ở một nơi nhàn rỗi như Hàn Lâm viện, rất nhiều trường hợp gia tộc có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, giống như Trần gia bây giờ, dĩ nhiên không có mấy người có dũng khí lệ thuộc vào bọn họ.
Thế nhưng những chuyện này làm sao Nhị phu nhân dám nói cho con gái biết, nếu như Trần Hoàng Hậu biết được, lại lo lắng đến mức đổ bệnh, thì lại được một mất mười, cho nên Nhị phu nhân cũng chỉ nói lại qua loa cho nàng ta, quay về đi qua chỗ lão phu nhân ra sức thử xem sao.
Lần này Tô Quý Phi hạ sinh long phượng thai, Bệ Hạ đặc biệt tổ chức yến tiệc trong cung để chúc mừng, tuy rằng vẫn chưa ban thưởng cho Tô Quý Phi, thế nhưng rất có thể sẽ tăng cấp lên một phân vị.
Nếu như nàng ta được phong thành Hoàng Quý Phi--
Trong tình huống này, Nhị phu nhân cũng không dám tránh việc nặng tìm việc nhẹ, sau khi về nhà đã đem lời nói của Trần Hoàng Hậu truyền lại, thậm chí còn kêu nhất định phải tìm ra biện pháp cho Trần Hoàng Hậu bên kia, nếu không bà ta cũng không biết ứng phó với Trần Hoàng Hậu bên kia như thế nào.
Năm nay Nhị phu nhân làm được không ít chuyện, tuy rằng không thể nói là thập toàn thập mỹ, nhưng cũng là cố gắng hết sức để cân bằng giữa Trần gia và Khôn Ninh cung bên đó, không thể thiếu sự chỉ dạy và tận tình khuyên bảo của lão phu nhân, điều này cũng cho thấy hiện tại bà ta thực sự có đầu óc nhạy bén.
Bà ta đã nói như vậy, xem ra không thể kéo theo Khôn Ninh cung bên kia xuống được nữa. Lão phu nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi mấy đứa con trai đến thương lượng.
Bây giờ cả tinh thần và sức lực của lão phu nhân đã kiệt quệ, vì để tránh hiềm nghi cũng vì không để cho chuyện cáo lão của bản thân trở thành trò cười, sau khi Trần Giám cáo lão không bao lâu đã về quê nhà ở Giang Tây.
Hiện giờ trong Trần phủ to như vậy, ngoài Trần Bình Văn ra cũng chỉ có thể dựa vào sự chống đỡ của bà ấy.
“Lời của Hoàng Hậu, các con cũng đã nghe rồi, nếu như lần này Tô Quý Phi được sắc phong làm Hoàng Quý Phi, các con có lẽ đã hiểu rõ lợi hại trong đó.” Lão phu nhân thở dài rồi ngừng lại một chút.
Trần Bình Văn vân vê ngón tay, khép hờ mắt, hình như còn đang suy nghĩ về chuyện gì khác.
Trần Bình Tốn nhìn đại ca với nhị ca, thấy hai người chẳng ai nói gì, hắn mới nói: “Hoàng Hậu cũng thật là, dồn ép trong nhà được lợi gì chứ. Tình huống bây giờ chính là, cha vừa lui xuống chưa được bao lâu, đại ca vẫn chưa đứng vững trong nội các, thời gian này thực sự là không thích hợp.”
Đúng vậy, chờ đợi thời cơ.
Trên quan trường cái gì cũng phải xem trọng việc chờ đợi thời cơ, không được lo lắng, không được luống cuống.
Lúc đầu chỉ nói những chuyện về sau, nhưng những thay đổi của Trần gia trong một hai năm thật sự là quá lớn, có thể được gọi là thay đổi triệt để. Trước kia lúc Trần Thủ Phụ vẫn còn ở đó, mặc dù có những kẻ như vậy ở trong Nội các, thế nhưng không giống nhau lắm, mọi chuyện Trần gia làm đều thuận buồm xuôi gió.
Hiện nay Trần gia vẫn còn một người ở trong Nội các, thế nhưng tình cảnh đã hoàn toàn khác xưa, Trần gia đã quen với việc mọi chuyện đều trôi qua thuận lợi, Trần Bình Văn không phải người duy nhất cảm thấy khó chịu. Bao gồm cả Trần Bình Tốn, trước kia ở Hàn Lâm viện hắn cũng là gọi bạn gọi bè một đống người, sau khi Trần Giám vội vã thối lui, xung quanh hắn trở nên vắng vẻ rất nhiều.
Người đi trà nguội, đây là sự thật từ xưa đến nay không thay đổi.
Bây giờ càng kéo dài, thời cơ càng không đúng lúc, rõ ràng Tô Quý Phi bên kia chẳng làm cái gì cả, thậm chí người Tô gia còn làm trò cười trong kinh thành, xuất thân người quê mùa lại sinh ra một đứa con gái có tiền đồ, cho nên đã chiếm được một vị trí thấp kém trong kinh.
Cả nhà hoàn toàn dựa vào một mình vị Tô Quý Phi trong cung chống đỡ.
Thế nhưng người nhà...lại chỉ có một người, đối đầu với bọn họ chính là bất phân thắng bại, thậm chí là áp lực chèn ép. Trước kia Trần Bình Tốn nhắc đến Cao gia, Từ gia, đều là xem thường không thèm nhìn, cảm thấy bọn họ dựa vào phụ nữ để trèo lên, trông chờ vào mối quan hệ bám váy, không thể dài lâu được.
Nếu như bây giờ cho hắn nói, hắn sẽ không bao giờ coi thường phụ nhân nào cả, vì người không ở trong hoàn cảnh này, sẽ không cảm nhận được áp lực đến từ bốn phương tám hướng.
"Tứ thúc lúc nào cũng nói thời cơ thời cơ, ta cũng chỉ là một người phụ nữ trong nhà, không hiểu mấy thứ triết lý cao xa này, chỉ biết rằng nếu người kéo dài chuyện này, tình hình sẽ trở nên càng ngày càng tệ hơn." Nhị phu nhân không chịu được, nói.
Chuyện lần này cũng rất khó giải quyết, Nhị phu nhân lại dồn ép quá mức khiến lão phu nhân không còn cách nào khác phải giữ bà ta lại, tránh cho bà ta oán trách lão phu nhân đã chặn cái gì làm cho sự việc không có một chút tiến triển.
“Là một phụ nữ trong nhà, nơi đây không phải nơi bà có thể chen miệng vào.” Nhìn thấy sắc mặt đại ca lạnh băng, Trần Hạo Nhiên mắng.
Nhị phu nhân ấp úng mấp máy môi, không nói lời nào.
“Đại ca, nếu như thời cơ chưa chín muồi, thì hãy đợi tiếp thôi. Hiện tại Trần gia chưa có hành động gì, một khi đã ra tay nhất định phải làm cho tốt mọi chuyện , nếu không nó sẽ trở thành chuyện cười.” Trần Hạo Nhiên nói. Những gì hắn nói đều là sự thật, đây cũng là điều khiến cho Trần Bình Văn lưỡng lự.
Đến lúc này, Trần Bình Văn cuối cùng cũng có điều muốn nói.
“Lại cân nhắc đắn đo, Nhị đệ muội ngươi đừng lo lắng, trong nhà này không chỉ có mỗi mình ngươi lo lắng đâu, thế nhưng vẫn có một số chuyện cần được quan tâm đại cục hơn.”
Trần Bình Văn nói xong, ông ta còn công vụ nên rời đi, đương nhiên những người khác cũng lần lượt giải tán.
Hiếm khi vợ chồng Nhị phu nhân và Trần Hạo Nhiên đi về cùng một con đường.
Đi được nửa đường, Nhị phu nhân đột nhiên nói: “Chàng nói xem có phải đại ca thấy Nghiên Nhi là con gái của Nhị phòng chúng ta, cho nên đến giờ này ông ta không muốn quan tâm chăng?”
Trần Hạo Nhiên phẩy tay áo, nói: “Bà nói bậy bạ gì vậy?”
“Lẽ nào không đúng sao? Ông đừng có mà quên, bây giờ người quản lý trong nhà không phải là cha, mà là đại ca của ông. Nói một cách nghiêm túc, ông có thân phận Hầu tước, Nhị phòng chúng ta đã được coi như là một gia đình riêng, chỉ là vẫn chưa tách ra, cho nên vẫn cùng nhau chung sống.”
Năm đó khi phong Hầu, trên thực tế bọn họ cũng được ban thưởng phủ Hầu tước tương ứng, tuy nhiên người Trần gia chú trọng tình cảm anh em, dĩ nhiên Trần Hạo Nhiên sẽ không dọn ra ngoài.
“Mọi chuyện không hèn hạ như bà nghĩ đâu, bây giờ đại ca cũng đang khó khăn, sau khi cha lui về, tất cả đều dựa vào một mình huynh ấy chống đỡ.”
Nhị phu nhân cười lạnh: “Ta nghĩ bậy bạ? Nếu ông đã nói được lời này, lẽ nào ông không cảm thấy như thế sao? Ông chỉ là đang tự lừa dối mình mà thôi,” càng nói, oán hận của Nhị phu nhân càng lớn hơn: “Lẽ nào Nghiên Nhi không phải con gái của ông sao, ta bận lo lắng việc trong việc ngoài suốt cả ngày, ngược lại ông chẳng thèm quan tâm gì đến chuyện của bản thân, cả ngày chỉ lo giúp đại ca ông giữ gìn đại cuộc, tưởng chừng như Nghiên Nhi chỉ có mỗi một người mẹ là ta thôi, không có người cha như ông, chẳng lo lắng một chút nào cả.”
Vì sao Trần Hạo Nhiên không lo lắng? Đương nhiên là có một lý do, lý do đó là Tô Quý Phi, người được Trần gia coi như là kẻ thù không đội trời chung, thực ra lại là con gái của ông ta.
Sau khi Nhị phu nhân nói xong, bà ta vội phản ứng lại ngay.
Bà ta hết sức kinh hoàng: “Ngươi đừng quên Hoàng hậu, cũng đừng quên mất con trai của chúng ta.”
Trần Hạo Nhiên mắng: “Ta cảm thấy bây giờ bà thật điên rồ, ta chẳng muốn nhiều lời với bà nữa!”
Nói xong, hắn ta vội vàng rời đi, bóng lưng ấy có vẻ như đang chạy trốn thứ gì đó, trông giống như bị Nhị phu nhân chọc trúng cái gì.
Hắn không biết điều đó, nhưng chuyện này khiến trong lòng Nhị phu nhân vô cùng lo lắng.
Không nói đến bên này nữa, bởi vì tâm trạng phản nghịch của Nhị phu nhân, lão phu nhân chỉ có thể bảo Đại phu nhân Triệu Thị tiến cung, để bà ta khuyên nhủ Trần Hoàng Hậu cho nàng ta đừng lo lắng nữa.
Ban đầu Nhị phu nhân không muốn đi, không biết vì sao lúc sau lại đi theo.
Đại phu nhân nói đi nói lại chính là nói đến lý do từ chối, nói rõ lý trí và xúc động***, nói đến mức Trần Hoàng hậu càng thấp thỏm không yên, thậm chí hiểu ra vài chuyện hiện tại, e là tình hình bên ngoài cung còn tồi tệ hơn rất nhiều, điều này khiến Trung cung càng bất lợi hơn, cho nên Trần gia mới làm ra thái độ như vậy.
Vì để tránh Đại phu nhân, nàng ta tìm một cái cớ mời đại phu nhân đến Ngự hoa viên thưởng hoa, giữ lại Nhị phu nhân để trò chuyện.
Đại phu nhân cũng hiểu rõ ràng, nhưng không nói cái gì.
Trần Hoàng Hậu nói chuyện với Nhị phu nhân một hồi lâu, thấy bà ta có vẻ hồn vía trên mây, không nhịn được hỏi: “Mẹ, rốt cuộc người đang nghĩ đến chuyện gì, ta nói gì mẹ cũng không nghe thấy sao?”
“Ta đang nghĩ đến cha của con…”
“Người nghĩ đến cha làm cái gì?”
...Lúc này Nhị phu nhân mới giật mình, tự biết bản thân nói sai, cũng do hôm qua bà ta cứ suy nghĩ về chuyện đó cả ngày, nghĩ đến nửa đêm vẫn không ngủ được, hôm nay khó tránh việc thẫn thờ.
Thấy rằng không thể giấu diếm, Nhị phu nhân kể chuyện này cho Trần Hoàng Hậu.
“Người nói là bây giờ đại bá không còn quan tâm đến chuyện của Nhị phòng chúng ta ư?”
“Cũng không phải, ta nghĩ đến lúc trước khi Lão thái gia làm gia chủ, vẫn còn trong kinh thành, ủng hộ việc lập Đạt Nhi làm Thái tử luôn là mối quan tâm hàng đầu của Lão thái gia, đương nhiên cả nhà sẽ vô cùng ra sức. Thế nhưng sau khi Lão Thái gia trở về Giang Tây, bọn họ chưa làm nên chuyện gì, Đại bá của con còn không biết có ngồi chắc được vị trí Các lão hay không!”
“Sao người không nói cho con sớm hơn?”
Nhị phu nhân ngượng ngùng, cũng có hơi tủi thân nói: “Không phải do ta vừa mới nhìn thấy manh mối sao, cũng sợ ở trong cung con lại lo lắng nên mới cố gắng an ủi con, ai mà ngờ đại bá con lại che giấu sâu như vậy, bên ngoài thì thương lượng cách đối phó, lại còn vô cùng chú tâm, nhưng thực ra lại chẳng ra sức gì cả.”
“Hiện nay Trần gia chỉ có Đại bá có địa vị cao, nếu như ông ấy không thể ngồi vững vị trí Các lão, Trần gia chắc chắn sẽ đổ, làm như thế cũng có lý do.” Trần Hoàng Hậu ưu tư nói.
Giống như một kẻ giàu có, hắn có tiền bản thân hắn sẽ được ăn no mặc ấm, có thể theo đuổi những thứ cao cấp hơn, chẳng hạn như dưỡng hoa, nuôi chim để cuộc sống tăng thêm nhiều thú vị. Nếu như chính bản thân hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì làm sao hắn có sức quan tâm những chuyện khác.
Mặc dù đạo lý cứng nhắc, thế nhưng ý của nó cũng gần giống nhau. Trần Hoàng Hậu có thể hiểu được, tuy nhiên hiểu và thông cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Cho nên bây giờ cha nhận thấy tình hình Trần gia khó khăn, muốn nhận nàng ta về lại." Có lẽ hôm nay phải biết quá nhiều chuyện, gặp phải đả kích liên tiếp, Trần Hoàng Hậu tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Nhị phu nhân nhìn con gái: "Ta cũng chỉ là đoán mà thôi."
Bà ta kể lại những chuyện đã xảy ra hôm qua, bao gồm cả lời của bà ta và phản ứng của Trần Hạo Nhiên, bà ta nói vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.
Dù ngoài mặt Trần Hoàng Hậu vẫn đang nghe nhưng trong lòng nàng ta không nghe lọt chút nào, bây giờ nàng ta đối với Trần gia mà nói, chỉ là một kẻ chuyên gây phiền hà mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào, còn đối với cha nàng ta, nàng ta là đứa con có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
"Mẹ, cho dù thế nào đi chăng nữa, ta nhất định sẽ không để cha nói chuyện này ra ngoài. Nếu không thì ta, mẹ, Đạt nhi, còn có cả hai người anh trai sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác." Trần Hoàng Hậu nắm tay Nhị phu nhân, nói.
Không phải sao, nếu như nói ra trước kia khi Hoàng Hậu vẫn chưa bị suy sụp, sẽ chỉ khiến người khác hâm mộ Trần gia biết sinh con gái, dệt hoa trên gấm. Cho dù có vài tin đồn nhảm bên ngoài cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Hoàng Hậu, cùng lắm là lập trường của Trần gia sẽ lung lay mà thôi.
Tuy nhiên bây giờ, mặc kệ Trần Hoàng Hậu bên kia như thế nào, người khác chỉ cảm thấy Trần Hoàng Hậu không phải đối thủ của Tô Quý Phi, nên nàng ta mới muốn cầu hòa với đối phương. Còn người kia sẽ phản ứng như thế nào, chuyện này không ai biết được.
Với lại một khi chuyện này bị lộ ra, đích xuất Nhị phòng sẽ hoàn toàn trở thành trò cười, làm sao mà thứ nữ của Nhị phòng Trần gia lại bị thất lạc, chuyện này có liên quan gì đến phòng Chính không?
Người ngoài hẳn sẽ có rất nhiều suy đoán, không tránh khỏi việc bọn họ nghĩ, năm đó đích mẫu không đấu lại được di nương, bây giờ con gái của đích mẫu trở thành Hoàng Hậu, vẫn không so được với Tô Quý Phi.
Cho nên không cần Trần Hoàng Hậu nói, Nhị phu nhân cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Sau khi hai mẹ con nói thêm một vài chuyện, lúc này Đại phu nhân cũng từ Ngự Hoa viên về, Nhị phu nhân xuất cung về nhà.
Khôn Ninh cung xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên Bàn Nhi không hề biết.
Cùng lắm thì nàng chỉ biết rằng gần đây người Trần gia thường xuyên tiến cung, dường như đang trù tính chuyện gì đó.
Có thể đang âm mưu chuyện gì đây?
Muốn hại nàng e rằng là không thể, hiện giờ sau khi Tiên Đế băng hà, những vị Thái phi kia đều được đưa ra ngoài an phận, Tề Vương cũng bị đem ra khỏi kinh, bây giờ hoàng cung được Tông Tông làm thành một cái lồng sắt, cho dù Trần Hoàng Hậu muốn làm hại nàng, mấy đứa nhỏ vẫn còn ở đây, căn bản là trị phần ngọn không trị được phần gốc, mạo hiểm quá lớn.
Vậy chỉ có thể là chuyện lập Thái tử.
Chuyện này Bàn Nhi chẳng lo lắng cho lắm, hiển nhiên bây giờ Tông Tông cũng chưa có ý định muốn lập Thái tử, từ trước đến nay hắn luôn là người có chủ kiến, mặc dù không độc tài chuyên chế, nhưng cũng không dễ dàng bị lung lay.
Cho nên bây giờ nàng dồn tất cả tinh thần chăm sóc hai đứa nhỏ mới sinh, Thái Hậu dắt theo Uyển Chu đi Tây Uyển tránh nóng, làm nàng ở nơi này có hơi vắng vẻ.
Đứa lớn là ca ca, tên một chữ là Cư, tự Tông Cư.
Đứa… nhỏ hơn là muội muội, tên một chữ là Uyển Du.
Hai cái tên này đều là Tông Tông đặt, không có tên mụ, bây giờ Bàn Nhi chẳng có hy vọng nào để đặt tên mụ cho hai đứa nhỏ nhà mình nữa, ban đầu tên mụ của Uyển Chu rất xấu, ngày thường nàng cũng kêu con bé như vậy, nhưng đến năm 3 tuổi, nàng bị con gái nghiêm khắc từ chối tên này.
Cho nên lần này Bàn Nhi chẳng còn hứng thú muốn đặt tên nữa, bớt chuyện.
“Nương Nương, phủ Nội các đưa Cát Y của người qua, người có muốn xem thử không?”
“Sao nhanh quá vậy?” Bàn Nhi ngạc nhiên nói.