Chương 427
Sau khi nhìn thấy bài Weibo của Vương Lạc Lạc, Triệu Hi sợ ngây người.
“Vương Lạc Lạc! Tớ tưởng chúng ta đều là những người chăm chỉ làm thuê, cậu lại lén lút giàu nhanh như vậy hả?!”
Vương Lạc Lạc vô tội nói: “Tớ đâu có giàu nhanh, tớ vẫn luôn giàu mà.”
“Vậy sao cậu còn cùng tớ đi ăn cơm, còn phải tìm kiếm mấy cái mã giảm giá mua theo nhóm!” Triệu Hi đau lòng nói.
“Có tiền cũng không thể tiêu xài bừa bãi được, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm thôi” Vương Lạc Lạc kiêu ngạo nói.
Sau khi Triệu Hi cúp điện thoại, cô thất thần nhìn Tân Án: “Án tỷ, chị nói thật đi, có phải em là người nghèo nhất bên cạnh chị không?”
Tân Án im lặng coi như trả lời.
Được thôi, tôi xin rời khỏi cái gia đình này.
Trong cơn bão dư luận này, Tân Án từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, chỉ vào Weibo của Vương Lạc Lạc thả một like. Theo Giang Tâm nói thì, những chiêu trò hãm hại rẻ tiền như vậy không đáng để cô đích thân ra mặt.
Cô ấy đã chuẩn bị đóng máy, mỗi ngày đều quay đến khuya, căn bản không có tâm trạng để ý đến những chuyện này. Đương nhiên, cô cũng không biết trên Weibo đã âm thầm đặt cho cô một biệt danh là "Nữ hoàng vả mặt".
Một tuần sau, Tân Án chính thức đóng máy.
“Chúc mừng! Tớ sẽ nhớ cậu.” Lai An ôm Tân Án không nỡ rời.
Trong khoảng thời gian này, Tân Án đã thân thiết với tất cả mọi người trong đoàn phim. Dù biết Tân Án là một người có thể tự lo liệu và được mọi người yêu quý, họ vẫn không khỏi muốn chăm sóc cô.
Tân Án: Đến nước ngoài rồi mà tôi lại thành Án muội.
“Tiếc cậu làm đậu hũ Ma Bà.” Mại Nhĩ nói.
Trong thời gian ở đoàn phim, Tân Án thường xuyên làm đồ ăn cho mọi người. Các diễn viên chính đều hoàn toàn bị chinh phục bởi đồ ăn Trung Quốc.
“Ăn hết chỗ này đi rồi tớ sẽ lấy tiền.” Tân Án cười nói.
Sau khi đóng máy, còn hai tuần nữa mới bắt đầu quảng bá cho phần hai của "Thế Giới Hắc Ám". Vì vậy, Giang Tâm đã cho Tân Án nghỉ phép.
Ban đầu, Tân Án tỏ vẻ không sao cả, nhất quyết không muốn nghỉ. Nhưng Giang Tâm đã từ chối một vài hợp đồng để cô nghỉ ngơi: “Mấy tháng nay em không nghỉ ngơi gì cả. Em xem quầng thâm mắt của mình kìa. Tiếp theo còn phải chạy quảng bá, chị yêu cầu em phải điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.”
“Vâng ạ.” Tân Án đành phải đồng ý.
Từ sau khi Tân Án nổi tiếng, nhà họ Tân đã lâu không đến đón cô về nhà vì sân bay có quá nhiều người hâm mộ, không tiện. Lần này là chuyến đi riêng tư, Văn Hâm Du liền quyết định cả nhà cùng đi đón Tân Án về nhà.
“Bảo bối!” Tân Án vừa ra khỏi cửa VIP đã thấy Văn Hâm Du chạy về phía mình, ôm chặt cô.
“Mẹ.” Tân Án cũng ôm chặt Văn Hâm Du.
Tân Phinh ra giúp cô xách hành lý, nhìn thấy quầng thâm mắt nhàn nhạt của cô thì hơi nhíu mày: “Đi nước ngoài một chuyến, em tiến hóa thành gấu trúc à?”
“Em gái vất vả như vậy mà chị còn ở đây trêu người.” Văn Hâm Du liếc cô một cái, kéo Tân Án lên xe: "Mẹ đã bảo dì Lâm hầm rất nhiều đồ bổ cho con rồi, về nhà từ từ ăn nhé.”
Tân Lịch ngồi ở ghế lái, cũng quay đầu lại nhìn cô: “Con gái gầy đi nhiều quá. Hâm Du, tuần này giao nhiệm vụ vỗ béo con bé cho em nhé.”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Văn Hâm Du cười nói.
Nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trước mắt, một dòng nước ấm chảy qua trong lòng Tân Án.
Người nhà của cô thật tốt.
Ở nhà được ba ngày, mỗi ngày Tân Án đều được Văn Hâm Du bồi bổ đủ thứ, cảm giác như sắp bị bổ đến chảy m.á.u mũi.
Về đến nhà rồi, cô mới thấy trước đây mình không muốn về nhà là ngu ngốc đến mức nào.
Ở nhà cũng thật tốt!
Mỗi ngày tỉnh dậy là có đồ ăn, buổi chiều thì chơi điện thoại chờ cơm, buổi tối thì đi ngủ sớm. Thật sự thoải mái đến mức cô có chút lười biếng.
Ngày thứ tư, Lâm Du xông vào phòng cô, kéo cô từ trên giường dậy: “Dậy dậy dậy dậy!”
“Ôi trời, cậu làm gì vậy?” Tân Án nhắm mắt bất mãn nói.