Chương 409
Giữa bệ cao còn có một chiếc bao công cụ rất lớn, bên trong toàn là dụng cụ và đồ lặn, cùng với nước, bánh mì và các vật tư sinh tồn cơ bản khác.
"Tuy rằng có công cụ, nhưng chúng ta làm sao xuống biển bắt cá đây?" Lăng Hi hỏi.
"Cậu thế này thì không hiểu rồi, đối với chị Án mà nói chỉ cần có đồ lặn là đủ". Hà Thư nói.
"Cũng không khoa trương như vậy đâu". Tân Án nói: "Chúng ta làm mấy cái lưới đánh cá đi, như vậy vừa dễ bắt lại vừa dễ bảo quản hải sản."
Tân Án đi lấy một chiếc lưới đánh cá treo lên lan can gỗ.
Cô nhìn biển rộng mênh mông: "Tóm lại bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, chúng ta cứ nghĩ cách kiếm ăn trước đã."
"Vậy chúng ta câu cá đi". Tưởng Bạch Thanh nói.
"Vậy thì tchị và Nghiêm lão sư mặc đồ lặn xuống nước, còn các em câu cá". Tân Án nói.
Lúc này, Hà Thư lặng lẽ giơ tay: "Chị Án, em cũng biết lặn."
Trước đây Tân Án đã từng dạy Hà Thư, trong kỳ nghỉ Hà Thư cũng tự mình đi học lặn và đã lấy được bằng, bây giờ cũng có thể lặn được rồi.
"À đúng rồi, vậy thì ba chúng ta cùng xuống đi". Tân Án lúc này mới nhớ ra, cô theo thói quen chỉ nghĩ đến cô và Nghiêm Húc.
[Tiểu Thư, cậu thế này thì không hiểu chuyện rồi.]
[A ha ha ha ha cái vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của chị Án cười c.h.ế.t mất.]
[Tiểu Thư, sao cậu đột nhiên lại không có mắt nhìn thế!]
[Thư Bảo: Em chỉ đơn thuần muốn giúp kiếm ăn thôi.]
Cuối cùng quyết định ba người xuống nước, ba người câu cá.
"Chỉ có một cái cần câu thì làm sao bây giờ?" Tưởng Bạch Thanh hỏi.
"Dù sao cũng có dây câu, tháo lan can ra làm cán cũng được, cũng có thể làm cần câu đơn giản". Tân Án nói.
"Vừa đến đã phải tận dụng rồi sao?" Hà Thư kinh ngạc nói.
"Cái lan can này cũng chẳng có tác dụng gì, đồ tặng không sao có thể không dùng". Tân Án nói, đã lấy rìu ra từ thùng dụng cụ chuẩn bị động thủ.
"Đeo kính bảo hộ vào". Nghiêm Húc nhắc nhở, sau đó Tân Án quay người lại, anh tự nhiên giúp Tân Án đeo kính vào.
[Khéo tay quá đi!!]
[Chị Án thật là nói làm là làm.]
[Hai người thật sự rất ăn ý nha.]
[Ha ha ha ha vừa đến mười phút đã phải bắt đầu phá lan can rồi, không hổ là thao tác của chị Án.]
Tân Án phá lan can, Nghiêm Húc phụ trách xử lý đơn giản một chút, buộc dây câu vào, coi như là có thể dùng tạm.
"Được rồi!" Tân Án hài lòng nhìn hai chiếc cần câu đơn giản vừa làm được: "Vậy việc câu cá giao cho các em, không được thì buộc chút bánh mì làm mồi cũng được, chúng ta xuống nước thôi."
Nghiêm Húc rất nhanh thay đồ lặn và làm quen với môi trường dưới nước, thấy Tân Án định nhảy xuống liền ngăn lại nói: "Nước hơi lạnh, em xuống từ từ thôi."
"À vâng". Tân Án khựng lại, ngoan ngoãn bám vào thang xuống nước.
Bây giờ vẫn chưa đến mùa đông, nhưng nước biển vẫn hơi lạnh, làm quen với nhiệt độ nước xong mới bắt đầu lặn xuống.
Không thể không nói phong cảnh dưới biển sâu quả thực khác với cảnh nhìn thấy trên bờ. Vì an toàn, ba người đã thống nhất chỉ khám phá khu vực quanh bệ cao, không đi quá xa.
Không giống như ở trên bờ, việc bắt cá khó khăn hơn trong tưởng tượng. Độ sâu khi lặn xuống sâu hơn rất nhiều so với ở gần bờ. Hà Thư mới học lặn chưa lâu, vẫn còn hơi lạ lẫm. Ba người bận rộn cả tiếng đồng hồ mới bắt được hai con cá và một con bạch tuộc, phần lớn thời gian đều là nhặt vỏ sò.
"Khó khăn quá!" Hà Thư chán nản nói.
"Là người mới như vậy là tốt lắm rồi". Tân Án an ủi: "Chị cảm thấy không có công cụ đúng là quá khó khăn, phải nghĩ cách làm thêm công cụ mới được."
"Bẫy các kiểu?" Nghiêm Húc hỏi.
"Ở đây có dây thép, chị nghĩ có thể cùng với lưới đánh cá làm thành một cái lồng cá". Tân Án nói, đây là kỹ thuật bắt cá mà họ thường dùng trước đây, bất quá trước kia đều dùng tre, dùng dây thép để làm thì cô vẫn là lần đầu tiên.
"Được, anh giúp em". Nghiêm Húc nói, rồi cùng Tân Án tìm một góc bắt đầu làm lồng cá.
"Ha ha ha, vậy em đi xử lý cá". Hà Thư tự giác rời đi.